Phanh!
Khí kình kích xạ, hỏa diễm của Lâu Bái Nguyệt bị đánh tan, người bay ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất, những Khô Lâu kia tiếp xúc đến hỏa diễm đều bốc cháy lên, biến thành tro bụi.
Nhưng hỏa diễm màu đen rơi xuống trên người Lệ Vãng Sinh, lại bị tiêu diệt toàn bộ.
Lâu Bái Nguyệt bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, trên người rõ ràng xuất hiện vết rách, cơ hồ bị đánh nát rồi.
Mà Lệ Vãng Sinh lại không nhúc nhích.
- Lâu Bái Nguyệt, dù ngươi giãy dụa thế nào cũng chỉ uổng công.
Lệ Vãng Sinh nói:
- Không nên phản kháng, lại ra tay, bản thân sẽ tự thiêu mà chết.
Lâu Bái Nguyệt đứng lên, nhưng khí tức trên người hư nhược hơn rất nhiều.
Đột nhiên nàng xông về phía trước, thi triển ra Đại Đồ Thần Pháp, hoa sen màu đen lần nữa bay lên.
- Không có tác dụng đâu.
Thân hình Lệ Vãng Sinh khẽ động, mảng lớn lôi quang xuất hiện, hợp thành lưới lửa, nhằm vào Lâu Bái Nguyệt mà cuồng oanh loạn tạc.
Rầm rầm rầm!
Lâu Bái Nguyệt lại bị tạc bay, lúc này đây, tất cả cương khí của nàng đều nổ nát.
Toàn thân Lệ Vãng Sinh sáng chói, đang muốn tiến lên, bắt lấy Lâu Bái Nguyệt.
Nhưng lúc này, trong hư không xuất hiện một bàn tay, bắt lấy Lâu Bái Nguyệt đang bay ngược, trực tiếp kéo vào sâu trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.
- Ân?
Lệ Vãng Sinh tuyệt đối không ngờ tới còn có sự tình như thế phát sinh, kỳ thật hắn luôn lưu thủ, chính là sợ trên người Lâu Bái Nguyệt có bảo bối Thiên Phù Đại Đế cho, đến lúc đó mình muốn chạy cũng không chạy được.
Mắt dọc của hắn mở ra, bắn phá khắp nơi, lại không phát hiện được bất luận mánh khóe gì.
- Vạn Long Triều Chân!
Lúc này, hắn chính thức thể hiện ra lực lượng khủng bố của mình, toàn thân lăng không trôi nổi, vô số tinh mang kích xạ, tràn ngập phương viên vài dặm.
Trong chớp mắt, những tinh mang kia biến thành hàng vạn tiểu long, bay múa khắp nơi, hết thảy đều nát bấy, vô thanh vô tức biến thành bột phấn.
Nhưng vẫn không có phát hiện được bất luận mánh khóe gì.
Sắc mặt của Viên Sát Sinh và Hằng Bất Động rất khó coi, bởi vì vô số tiểu long bay múa, ngay cả không khí cũng bị nghiền nát, không có bất kỳ vật gì che dấu được, nhưng không đụng bọn hắn, hiển hiện năng lực khống chế của Lệ Vãng Sinh rất tinh diệu.
Qua mấy chục tức, ngàn vạn tiểu long mới biến mất, tất cả hài cốt đều trở thành bột phấn, nhìn không thấy một chỗ nguyên vẹn.
Nhưng Lâu Bái Nguyệt lại biến mất, nửa sợi lông cũng nhìn không thấy.
- Lại để cho nàng chạy mất.
Trong mắt Lệ Vãng Sinh tràn đầy sát cơ.
- Vừa rồi cánh tay kia...
Hằng Bất Động trầm mặc:
- Lần này ta đắc tội chết với Lâu Bái Nguyệt, nếu nàng báo cho triều đình, chỉ sợ sẽ có phiền toái, ta ly khai trước, phải bố cục một vài thứ.
- Yên tâm, hiện tại Thiên Phù Đại Đế đang bế quan, sự tình trong triều do Thượng Thư Phòng cộng đồng tài quyết, dù Lâu Bái Nguyệt cáo trạng, những người này cũng không dám xử trí, chỉ có thể chờ Thiên Phù Đại Đế xuất quan nói sau.
Lệ Vãng Sinh phất tay:
- Chúng ta làm đại sự trước đã, sao Man Hoàng kia còn không qua đây?
- Man Hoàng có chút việc, rất nhanh sẽ đi qua.
Viên Sát Sinh nói:
- Chúng ta tiến vào hạch tâm rồi nói sau.
- Ở đây không gian vặn vẹo đến lợi hại, phải cẩn thận.
Hằng Bất Động nói.
- Yên tâm, ta biết rõ lộ tuyến, chỉ cần không đi sai, là có thể tiến vào hạch tâm, cùng đám lão ma đầu trong đó thương lượng...
Lệ Vãng Sinh dẫn đầu đi về phía trước.
Hai người chỉ có thể đi theo phía sau.
Giờ khắc này, Cổ Trần Sa nhìn Lâu Bái Nguyệt ở trong Nhật Nguyệt Tế Đàn.
Đúng là hắn, vừa rồi đột nhiên ra tay, nắm lấy cơ hội kéo Lâu Bái Nguyệt vào Nhật Nguyệt Tế Đàn. Cũng may thời điểm Lâu Bái Nguyệt bị đánh bay, là bay về phía Nhật Nguyệt Tế Đàn.
Hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể cứu Lâu Bái Nguyệt, cũng không có khả năng trơ mắt nhìn nàng bị giết chết được.
Trước mắt chỉ có biện pháp này.
Kéo Lâu Bái Nguyệt vào trong Nhật Nguyệt Tế Đàn, sẽ không có người tổn thương nàng được.
Nhật Nguyệt Tế Đàn không phải không gian bình thường, ngay cả Thần cũng khó phát hiện, bởi vì tế đàn này dung hợp cùng Thiên Đạo.
Tuy cử động này có phong hiểm rất lớn, sẽ bị Lâu Bái Nguyệt phát hiện bí mật Tế Thiên Phù Chiếu, bất quá hiện tại đã không thể nghĩ nhiều. Thấy chết mà không cứu, không phải tác phong của hắn.
Phốc!
Lâu Bái Nguyệt bị kéo vào trong Nhật Nguyệt Tế Đàn, lần nữa phun ra máu tươi.
Cổ Trần Sa vội vàng lấy Tử Huyết Hồi Sinh Đan cho nàng ăn, dùng hơn mười viên, lúc này nàng mới hơi khôi phục chút ít tinh thần, thân hình nghiền nát lại chưa thể chữa trị, bởi vì bị thương quá nặng.
- Chẳng lẽ Tử Huyết Hồi Sinh Đan cũng không có tác dụng? Thiên Lộ được không?
Cổ Trần Sa lại lấy ra Thiên Lộ cho Lâu Bái Nguyệt uống.
Nhưng tựa hồ Lâu Bái Nguyệt vẫn khôi phục rất chậm chạp.
- Xem ra cũng chỉ có dùng máu tươi của ta rồi.
Cổ Trần Sa nhíu mày, bức ra máu tươi của mình, nhỏ lên đầu Lâu Bái Nguyệt, thẩm thấu vào toàn thân.
Hắn tu thành Đạo cảnh tứ biến Thôn Kim Hóa Thạch, máu tươi cực kỳ nồng đậm, nhỏ ra liền phát sáng, màu ngũ sắc, như từng giọt bảo thạch, phát ra thanh âm âm vang, căn bản không giống chất lỏng.
Hắn dùng rất nhiều Thiên Lộ, lại ở trong phủ đệ của mình tu luyện, hấp thu tiên khí và Huyền Vũ chi khí, trải qua nhiều lần cô đọng, còn có Tam Muội Chân Hỏa của Nghĩa Minh nung khô, Nhật Nguyệt Long Huyết có công hiệu rất lớn.
Trừ lần đó ra, Hóa Long Tháp trong cơ thể hắn cũng chuyển hóa thành rất nhiều long khí kết hợp với thân thể, làm Nhật Nguyệt Long Huyết càng thêm huyền diệu.
Nhật Nguyệt Long Huyết nhỏ lên thân thể của Lâu Bái Nguyệt, thân thể tổn hại của Lâu Bái Nguyệt bắt đầu khép lại, khí tức càng ngày càng mạnh, qua nửa canh giờ, ở trong cơ thể nàng đản sinh ra hỏa diễm, chạy khắp toàn thân, tụ tập lại ở trong kinh mạch.
- Lại đột phá Đạo cảnh bát biến Tam Muội Chân Hỏa.
Cổ Trần Sa hoảng sợ:
- Thương thế của nàng khôi phục, hơn nữa tu vi tinh tiến, chẳng lẽ máu tươi của ta có năng lực như thế?
Đúng lúc này Lâu Bái Nguyệt mở mắt.