Long Phù

Chương 313: Chương 313: Cứu Lâu Bái Nguyệt (1)




- Ngũ Lôi Long Đế Thủ.

Lâu Bái Nguyệt bị đánh tan cương khí, bị thương rất nặng, không ngừng ho ra máu tươi.

- Không thể tưởng được ngươi lại thúc dục môn huyền công này, sau khi luyện thành môn huyền công này, mỗi tháng chỉ có thể thúc dục một lần, một khi thúc dục, phải ngưng tụ Ngũ Lôi lần nữa, tạo thành Long Đế Phù, chứa đựng ở trong đan điền, nhất định phải cần một tháng thời gian, cảnh giới của ngươi cao hơn ta nhiều như vậy, còn thi triển môn huyền công này, xem ra ngươi rất cẩn thận.

- Không có cách nào, Đại Đồ Thần Pháp quá hung hãn, mặc dù cảnh giới của ta vượt xa ngươi, nhưng dùng công phu khác thật đúng là không cách nào đánh vỡ Đồ Thần Cương Khí.

Lệ Vãng Sinh khoát tay:

- Ngũ Lôi Long Đế Thủ đích thật là thủ đoạn công kích duy nhất một lần, hiện tại ngươi đã mất đi năng lực công kích, không cần vùng vẫy nữa.

- Lâu Bái Nguyệt, ta xem Thiên Phù Đại Đế có thể cứu ngươi hay không.

Toàn thân Hằng Bất Động nhỏ máu, vừa rồi giao thủ bị thương không nhẹ:

- Không thể tưởng được tu vi của ngươi lợi hại như thế, ta vẫn quá xem thường ngươi, quyết không thể để cho ngươi lớn lên.

- Nàng này thật rất khủng bố.

Hai mắt của Viên Sát Sinh cũng xuất hiện sát ý đầm đặc:

- Đợi một thời gian, chỉ sợ nàng sẽ siêu việt chúng ta, đến khi đó, chính là nàng đuổi giết chúng ta rồi.

- Đi thôi.

Lệ Vãng Sinh phất tay:

- Ta không quen đánh với nữ nhân.

- Yêu vật mà thôi.

Lâu Bái Nguyệt khinh miệt nói:

- Lệ Vãng Sinh, kỳ thật ngươi chỉ là yêu vật, còn dám có ý nghĩ không an phận với ta?

- Ngươi nói cái gì?

Lệ Vãng Sinh biến sắc, tựa hồ rất không thích người khác gọi hắn là yêu vật:

- Đừng cho rằng ta không dám giết ngươi.

- Ngươi giết được ta sao?

Toàn thân Lâu Bái Nguyệt lại phát ra cương khí màu đen.

- Ngươi cho rằng ta không có thủ đoạn khác.

- Ngươi đây là nỏ mạnh hết đà, cần gì chứ.

Hằng Bất Động nói:

- Ngươi là không thể nào đào tẩu, nếu để ngươi đào tẩu, mặt mũi của Lệ Vãng Sinh để vào đâu?

- Phế vật.

Lâu Bái Nguyệt căn bản không để ý tới Hằng Bất Động, chỉ nói ra hai chữ, sau lưng nàng xuất hiện một cây cung, phía trên có hai mũi tên, nhắm vào Lệ Vãng Sinh.

- Thường Tiễn và Vô Thường Tiễn.

Sắc mặt của Lệ Vãng Sinh ngưng trọng.

- Không thể tưởng được Đại Đồ Thần Pháp còn có biến hóa như thế.

- Mũi tên này uy lực không lớn.

Hằng Bất Động cười lạnh:

- Đối phó ta cũng không thể phá vỡ áo giáp và thuẫn, đối phó Lệ Vãng Sinh chỉ sợ còn kém rất nhiều.

- Ta đối phó ngươi chỉ dùng hai thành lực lượng, ngươi thực cho rằng không làm gì được ngươi?

Thần thái của Lâu Bái Nguyệt để cho Hằng Bất Động lửa giận vạn trượng.

- Ta muốn thử xem ngươi còn có bao nhiêu thủ đoạn che dấu.

Lệ Vãng Sinh nhìn Viên Sát Sinh và Hằng Bất Động nói:

- Các ngươi lui ra đi.

- Hắc hắc, ta tới áp trận.

Thân hình của Viên Sát Sinh lui hơn ngàn bước, Hằng Bất Động lui còn xa hơn, sợ Lâu Bái Nguyệt kéo hắn đệm lưng.

Lệ Vãng Sinh đi về phía Lâu Bái Nguyệt.

Ông!

Dây cung vừa vang lên, hai mũi tên bay đến.

Lệ Vãng Sinh vung tay, đánh rớt toàn bộ mũi tên, nhưng thân thể cũng lắc lư.

Sưu sưu sưu...

Lâu Bái Nguyệt không ngừng di động, mũi tên liên tục kích xạ ra, tựa hồ vĩnh viễn bắn không hết.

Những mũi tên này giống như mưa, tiến hành công kích Lệ Vãng Sinh.

Lệ Vãng Sinh căn bản trốn không thoát, chỉ có thể dùng tay đối chiến, hai tay của hắn đuổi bắt, hào quang lập loè, đánh nát những mũi tên kia.

Hằng Bất Động nhìn mà lạnh cả người, hắn không ngờ tới Lâu Bái Nguyệt lại có thể phát ra nhiều mũi tên như thế. Mũi tên kia mạnh mẽ như thế nào, hắn là chân chính lĩnh giáo qua.

Một cung, hai mũi tên, một người, tổ hợp lại chính là chữ Phật.

Đây là Thiên Phù Đại Đế quan ngộ vô thượng chí bảo của Phạm gia diễn biến ra, dùng Đại Đồ Thần Pháp thúc dục, uy năng càng hơn một bậc.

Phốc!

Lâu Bái Nguyệt lại phun ra một ngụm máu tươi, uy thế của mũi tên giảm bớt.

Thân hình của Lệ Vãng Sinh phiêu tránh, đã tiếp cận nàng, nhẹ nhàng tung một chưởng, mảng lớn lôi quang kích xạ, tia chớp xà hình tán loạn khắp nơi, chấn bay Lâu Bái Nguyệt.

- Long Xà Lôi Cương.

Sắc mặt Lâu Bái Nguyệt tái nhợt, chân đã có chút đứng không vững.

- Cảnh giới của ta và ngươi khác biệt thật quá lớn.

Lệ Vãng Sinh nói:

- Ta thật rất thưởng thức ngươi, lại có thể kiên trì lâu như vậy.

- Giết!

Đột nhiên Lâu Bái Nguyệt bộc phát ra ánh sao chói mắt, trên đầu có thần mang xông ra, tựa hồ muốn xỏ xuyên qua trời và đất, đánh vỡ giới hạn không hiểu thấu, trên người nàng có hỏa diễm màu đen thiêu đốt, tốc độ gia tăng lên mấy lần, liều chết giết về phía Lệ Vãng Sinh.

- Lại thúc dục bí pháp, cưỡng ép tăng lên cảnh giới, để mình đột phá Đạo cảnh bát biến Tam Muội Chân Hỏa.

Hai mắt Lệ Vãng Sinh kích xạ ra ánh sáng, hắn cũng không tránh né, tóc đen tung bay, phiêu tán ở sau ót, bàn tay đưa về phía trước, cùng Lâu Bái Nguyệt liều mạng một kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.