Long Phù

Chương 312: Chương 312: Cực độ nguy hiểm (2)




- Ba lão quái vật này còn sống? Là nhân vật vài vạn năm trước, chủ trì qua vô số lần Tiên Ma đại chiến, Thần Ma đại chiến, chỉ đạo Cổ Thiên Tử, thậm chí rất nhiều Thánh Nhân cũng từng là môn hạ của bọn hắn.

Sắc mặt Viên Sát Sinh thay đổi:

- Ba lão quái vật này xuất hiện mà nói, chỉ sợ cũng không phải phúc của Tà Đạo chúng ta.

- Không sao, bây giờ là Tiên Ma Yêu cùng chung đối phó Thiên Phù Đại Đế.

Lệ Vãng Sinh nói:

- Ngay cả lão thiên cũng không dung hắn.

- Cái gì ba lão quái vật.

Lâu Bái Nguyệt cười lạnh:

- Dù bọn chúng mạnh mẽ hơn gấp mười lần, cũng không phải đối thủ của hoàng thượng, ngay cả Thiên Đạo cũng bị thay đổi, những tiểu nhân vật như các ngươi chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.

- Nguyệt Phù Quận Chúa, ta biết ngươi trung thành và tận tâm với Thiên Phù Đại Đế, nhưng ngươi không phải đối thủ của ta.

Lệ Vãng Sinh nói:

- Nói thật, nếu không phải Thiên Phù Đại Đế trấn áp Thiên Đạo, ta quyết sẽ không đi ra. Hiện tại chính là thừa lúc hắn không rảnh phân thân, gạt bỏ quân cờ hắn bố trí xuống. Ngươi có thể luyện thành Đại Đồ Thần Pháp, mỗi một ngày trôi qua, tu vi của ngươi sẽ tăng cường một phần, nếu tiếp qua mấy năm, chỉ sợ ta cũng không làm gì ngươi được, bất quá ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi trở về Vạn Long Sào, trở thành người trong Yêu tộc ta là được.

- Nếu như ta nói không thì sao?

Lâu Bái Nguyệt nói.

- Vậy cũng đừng trách ta.

Lệ Vãng Sinh phất tay:

- Viên Sát Sinh, việc này ngươi đừng có nhúng tay.

- Nàng này ta cũng muốn.

Viên Sát Sinh liếm liếm bờ môi:

- Người này rõ ràng có thể luyện thành Đại Đồ Thần Pháp, nếu ta bắt nàng, có thể dùng các loại thủ đoạn Ma đạo, thái bổ nàng sạch sẽ, hút khô tiên thiên cương khí, từ đó tu vi tăng gấp đôi.

- Cương khí của Đại Đồ Thần Pháp có thể phá hư hết thảy.

Lệ Vãng Sinh nói:

- Cha ta và Thiên Phù Đại Đế giao thủ nhiều lần, biết rõ công pháp này lợi hại, coi như ngươi bắt được nàng, nàng phản kích cũng cực kỳ lợi hại, ngươi không hấp thu được.

- Năm đó Lệ Vạn Long đã sớm nên chết ở trong tay hoàng thượng, nếu không phải Khổng Tước xin tha, Vạn Long Sào các ngươi đã không còn. Còn dám xưng hô mình là thánh địa Yêu tộc.

Lâu Bái Nguyệt thầm vận huyền công, toàn thân tràn ngập cương khí, trên đầu xuất hiện một đóa hoa sen màu đen.

Vèo!

Nàng ngang nhiên phát động công kích.

Đối mặt ba đại cao thủ, lại không thèm để ý.

Đối tượng nàng xuất thủ không phải Lệ Vãng Sinh và Viên Sát Sinh, mà là Hằng Bất Động.

- Hằng Bất Động, ngươi lại dám phản bội triều đình, cấu kết với những yêu nhân kia, đã như vậy, ta sẽ giết ngươi.

Ô...ô...n...g...

Nàng mang theo khí thế lạnh thấu xương, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hằng Bất Động.

Hằng Bất Động giống như sớm có phòng bị, toàn thân huyết quang đậm đặc, mấy vòng xoáy huyết sắc xuất hiện ở trước người, bố trí xuống phòng ngự rậm rạp chằng chịt.

Ở trong vòng xoáy huyết sắc, thậm chí xuất hiện rất nhiều gương mặt của ma đầu.

Nhưng quanh người Lâu Bái Nguyệt có hắc quang xoay tròn, hoa sen trên đầu giống như có thể tan rã hết thảy tiên thiên cương khí, vòng xoáy huyết sắc của Hằng Bất Động ở trước mặt cương khí kia giống như giấy, bị xé mở.

Sau đó bàn tay của Lâu Bái Nguyệt hung hăng vỗ vào lồng ngực của hắn.

- Vĩnh Hằng Nhất Kích!

Bàn tay của Hằng Bất Động lại biến hóa màu sắc, trong huyết hồng mang theo màu vàng thuần túy, chính tà hợp nhất, cùng Lâu Bái Nguyệt liều mạng một chưởng.

Phanh!

Hằng Bất Động liên tiếp lui về phía sau, cương khí toàn thân bắn tung tóe, bất luận võ công gì cũng không ngăn nổi Đồ Thần Cương Khí.

Nhất là hoa sen trên đỉnh đầu Lâu Bái Nguyệt, hầu như có thể hấp thu bất luận công kích gì, có thể đánh tan hết thảy cương khí.

Hoa sen kia màu đen thuần túy, là hắc ám khi vũ trụ còn chưa ra đời.

Lâu Bái Nguyệt ở thời điểm Hằng Bất Động lui về phía sau, lại ra một chưởng, liên tục công kích, hắc quang bao phủ tất cả.

Hai mắt Hằng Bất Động co rút, thúc giục thủ ấn, toàn thân từ huyết hồng biến thành hình người màu vàng, hỏa diễm thiêu đốt, bàn tay viết ra chữ Hằng.

Hai cao thủ ở trong một chớp mắt giao thủ ba bốn lần.

Hằng Bất Động rõ ràng chặn lại công kích của Lâu Bái Nguyệt, tuy hắn ở hạ phong, nhưng Lâu Bái Nguyệt cũng không thể triệt để đánh bại.

- Lâu Bái Nguyệt, ngươi không làm gì được ta. Cảnh giới của ngươi quá thấp.

Hằng Bất Động rất phẫn nộ, nhưng không làm gì được Lâu Bái Nguyệt, dùng tu vi Đạo cảnh thập nhị biến Nhiếp Hồn Đoạt Phách của hắn, rõ ràng lại bị Lâu Bái Nguyệt áp chế đến sít sao.

- Đủ rồi!

Đúng lúc này, bàn tay của Lệ Vãng Sinh chúi xuống.

Ầm ầm!

Trên người hắn bay ra long trảo cực lớn, trên mỗi đầu ngón tay đều có lôi quang lập loè, phù lục lưu chuyển, tiếng sấm vang rền, như có uy năng sấm sét.

Long trảo nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã tới đỉnh đầu của Lâu Bái Nguyệt.

Hoa sen màu đen kia ở dưới long trảo từng khúc phá nát.

Phốc!

Cương khí toàn thân Lâu Bái Nguyệt bị một kích đánh tán, máu tươi điên cuồng phun ra, Hằng Bất Động được thở dốc trốn tránh, không dám thừa thế tiến công, hắn sợ Lâu Bái Nguyệt sắp chết phản kích kéo hắn đệm lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.