Long Phù

Chương 251: Chương 251: Kiếm khải chi biến (1)




- Phá cho ta!

Cổ Trần Sa nghênh đón kiếm quang, Hàng Ma Chi Nhận trong tay hắn không có bất kỳ biến hóa nào, ngây ngốc buồn cười, giống như tiểu hài tử tập tễnh học bước, lảo đảo.

Đây là Chuyết Quyền, so với lần trước lại vụng về hơn rất nhiều, nhưng uy lực cực lớn.

Hơn nữa một kích này của hắn không phải vận dụng lực lượng bản thân, mà tăng thêm Đại Long Khải và Hàng Ma Chi Nhận.

Trải qua một tháng bế quan tu hành, Đại Long Khải và Hàng Ma Chi Nhận bị hắn dùng máu tươi tế luyện, uy năng tăng cường mấy thành, Chuyết Quyền càng nhận được rất nhiều biến hóa.

Ông...

Đây là một kích chất phác tự nhiên, kiếm quang thiên biến vạn hóa kia bị khắc chế, vầng sáng thu liễm, biến thành một tiểu kiếm dài bảy tấc, bị Hàng Ma Chi Nhận dính chặt, sau đó biến mất.

Cổ Trần Sa đã thu kiếm này vào trong không gian tế đàn.

Uy năng của kiếm này vốn rất lớn, nhưng Chuyết Quyền của Cổ Trần Sa đúng lúc kích lên vị trí yếu nhược nhất, trong nháy mắt đó, kiếm này mất đi khống chế, bị Cổ Trần Sa đưa vào không gian tế đàn.

Một kích này cực kỳ huyền diệu, cho dù là Nghĩa Minh cũng không nhìn rõ ràng, Cổ Trần Sa đột nhiên ra tay, kiếm quang kinh thiên tiêu thất, vô tích có thể tìm ra.

- Lớn mật.

Người kia tuyệt đối không ngờ, phi kiếm mình khổ luyện nhiều năm lại lập tức biến mất, ngay cả tâm linh cảm ứng cũng không có, không khỏi vừa sợ vừa giận, đánh giết tới.

Lúc này Cổ Trần Sa mới nhìn rõ ràng người tới là một trung niên, tiên phong đạo cốt, hai mắt lăng lệ ác liệt, toàn thân cương khí vờn quanh thành vòng xoáy, không ngừng ma sát bạo tạc, mang theo cuồng phong.

- Lớn mật!

Nghĩa Minh cũng phát ra tiên thiên cương khí bố trí thành tường ngăn cản.

- Ngươi là người phương nào, lại dám ám sát Vương gia của Đại Vĩnh Vương Triều ta, không sợ bị tru diệt cả nhà sao?

- Cái gì? Ngươi là Vương gia của Đại Vĩnh Vương Triều?

Trung niên vội vàng ngừng lại, sắc mặt âm tình bất định, lại nhìn thành trì ở xa xa, chậm rãi thu liễm tiên thiên cương khí, sau lưng biến hóa ra hai cái cánh, không để cho mình rơi xuống dưới.

Tiên thiên cương khí biến hóa thành cánh, đây là phương thức dùng ít sức nhất phi hành.

- Ta chính là Trần Quận Vương, ngươi là người môn phái nào? Lại dám hành hung ở trên đất phong của ta.

Cổ Trần Sa quát hỏi.

- Nếu ngươi là Vương gia của Đại Vĩnh Vương Triều, vì sao che chở tà ma, còn bỏ mặc tà ma ở chỗ này tu luyện tà thuật? Tà ma ngoại đạo, mỗi người có thể tru, ngươi tri pháp phạm pháp, phải bị tội gì?

Trung niên chỉ vào Vương Trĩ và Lam Oách nói:

- Hai tà ma này, ta truy giết bọn chúng thật lâu, chém mấy đệ tử, hôm nay lại quy thuận Vương gia ngươi, thật cho rằng đã nhận được chỗ dựa sao?

- Kiếm Bát Am, chúng ta đến cùng làm sự tình thương thiên hại lí gì.

Vương Trĩ bi phẫn nói:

- Ngươi giết mấy đệ tử của ta còn không tính, còn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta.

- Tu luyện ma công còn không phải sự tình thương thiên hại lí?

Kiếm Bát Am quát to:

- Tà ma ngoại đạo, rõ ràng còn dám nói xạo.

- Chủ nhân, người này hẳn là người của Vạn Kiếm Huyền Môn.

Nghĩa Minh nói:

- Đệ tử Vạn Kiếm Huyền Môn mỗi người đều họ kiếm, Tổ Sư của bọn hắn không phải người, mà là một thanh Tiên Kiếm tu thành hình người.

- Xem ra cũng là Thất Thập Nhị Tiên Đạo một trong, khó trách mạnh mẽ như thế bá đạo.

Cổ Trần Sa gật đầu:

- Kiếm Bát Am, bọn hắn đến cùng có tội hay không, là do triều đình đến định, không phải tông môn tiên đạo các ngươi há miệng nói bậy, nếu bọn hắn hại người, ngươi lấy ra chứng cớ, triều đình sẽ xử trí, nếu ngươi dùng danh nghĩa trừ ma vệ đạo lạm sát kẻ vô tội, bản thân cũng khác gì tà ma? Còn nữa, trước mắt trong đất phong của ta bị độc trùng tàn sát bừa bãi, rất nhiều người bị độc trùng cắn chết, vừa vặn thuê bọn hắn khu trừ độc trùng, có cái gì sai lầm? Đây là trị bệnh cứu người.

- Hừ! Nói bậy nói bạ.

Kiếm Bát Am cười lạnh:

- Bất quá nể tình triều đình, ta tạm thời không so đo, không biết Trần Quận Vương dùng phương pháp gì thu kiếm của ta? Kính xin trả lại cho ta.

- Kiếm Bát Am, ngươi phải nhớ kỹ, thiên hạ này, là thiên hạ của triều đình, ngoại trừ triều đình, bất luận kẻ nào cũng không thể định tội, huống hồ Vương Trĩ và Lam Oách chưa từng hại người, ngay cả tâm cũng không có, đừng có kéo cờ hiệu trảm yêu trừ ma đến làm việc, nếu không vương pháp cũng sẽ không buông tha cho ngươi.

Đại Long Khải nhúc nhích, tiểu kiếm bảy tấc lúc trước bay ra.

Kiếm Bát Am phất tay, kiếm kia bay trở về, nhưng không có nghe lời của Cổ Trần Sa vào tai, mà tiếp tục cười lạnh:

- Triều đình, khẩu khí thật lớn, người tu tiên chúng ta chưa bao giờ để ý tới triều đình trong thế tục nói cái gì, sự tình hôm nay ta nhớ kỹ, tương lai Vạn Kiếm Huyền Môn ta tất sẽ trả về.

Trong lúc nói chuyện, thân hình hắn nhanh chóng lui về phía sau, còn nhanh hơn chim bay.

- Chủ nhân, người này quá kiêu ngạo rồi, tu vi của hắn ta xem hẳn là Đạo cảnh thất biến, chỉ là kiếm thuật hơi kỳ diệu.

Nghĩa Minh nói:

- Hiện tại ta đã nhìn ra kiếm thuật của người này biến hóa, chỉ cần đuổi kịp, trong mười chiêu có thể giết hắn.

- Không cần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.