Cổ Trần Sa khoát tay:
- Triều đình có khí độ của triều đình, bọn hắn có thể lạm sát kẻ vô tội, nhưng triều đình chúng ta lại không thể như vậy, sở dĩ ta trả phi kiếm cho hắn, là hi vọng hắn có thể lĩnh ngộ, nếu không lĩnh ngộ được, vậy cũng không có cách nào, nếu có lần thứ hai, cứ bắt lại giao cho triều đình xử trí, đi, chúng ta trở về.
Mọi người trở lại phường thị, quả nhiên độc trùng trên chợ ít đi rất nhiều, nhao nhao bò về phía xa.
- Nghĩa Minh, thanh Phá Pháp Tiên Kiếm này cho ngươi tế luyện, Thái Sư Văn Hồng nói đã trừ đi lạc ấn trong đó.
Cổ Trần Sa lấy Phá Pháp Tiên Kiếm ra:
- Mặc dù thanh Tiên Kiếm này mạnh hơn Hàng Ma Chi Nhận của ta, nhưng Hàng Ma Chi Nhận là ta tự mình luyện chế, tâm huyết câu thông, dùng càng tốt.
Nghĩa Minh lấy Phá Pháp Tiên Kiếm, nhỏ máu tươi lên, đồng thời đưa tiên thiên cương khí vào, kiếm kia lập tức rung rung, cùng hắn khí tức câu thông, lập tức gật đầu:
- Thái Sư Văn Hồng quả nhiên đã tiêu trừ lạc ấn trong đó.
- Loại người như hắn sẽ không nói dối lừa gạt, dù sao cũng từng đã là Thiên Mệnh chi tử.
Cổ Trần Sa biết rõ loại nhân vật này đều có khí độ khinh thường thiên địa.
- Võ công của chủ nhân đã có đột phá to lớn, vừa rồi một kiếm kia, trực tiếp phá vỡ thủ đoạn của Vạn Kiếm Huyền Môn, ngay cả ta cũng thi triển không ra.
Nghĩa Minh hết sức kinh ngạc.
- Đây là Chuyết Quyền ta tự tìm hiểu, còn chưa quá thâm ảo.
Cổ Trần Sa nói:
- Chẳng qua là võ học thích hợp mình nhất mà thôi. Hiện tại ta ghi tấu chương cho phụ hoàng, hy vọng có thể cho Vương Trĩ và Lam Oách danh phận, sẽ không còn bị tông môn tiên đạo hô đánh kêu giết nữa.
Thạch Trung Thiền gật đầu:
- Vậy phải nhờ vào Vương gia rồi, vốn cha ta cũng muốn che chở hai người này, nhưng sợ bị người trong triều công kích, hiện tại Vương gia thánh quyến đang nồng, sẽ không sao cả.
- Chỉ cần là sự tình chính xác, ta sẽ không quan tâm người khác nói cái gì.
Cổ Trần Sa bắt đầu viết tấu chương.
Quả nhiên, ba ngày sau, tấu chương đã được phê duyệt.
Phía trên là Thiên Phù Đại Đế tự tay viết:
- Rất tốt, bất luận công pháp chính tà, chỉ luận hành vi, Vương Trĩ và Lam Oách vì dân vì nước, giải trừ thương sinh khó khăn, trị liệu trùng họa, là có công với xã tắc, cho phép mở y quán, thưởng quan hàm Thất phẩm, có thể truyền thụ cổ thuật, do ngươi giám thị, nếu có thể làm trùng họa tiêu trừ, về sau còn có phong thưởng.
- Phụ hoàng quả nhiên khai sáng.
Cổ Trần Sa nhận được tấu chương, không khỏi mừng rỡ, lập tức phái đám người Thạch Trung Thiền an bài.
Thạch Trung Thiền quả nhiên có năng lực, tiếp qua hai tháng, liền mang theo Vương Trĩ và Lam Oách đào cổ trì ở hai bên đường, hấp dẫn độc trùng, đồng thời mở y quán, trị liệu rất nhiều người bị độc trùng gây thương tích, làm cho trên đất phong buôn bán mậu dịch gia tăng thật lớn.
Sinh ý của y quán cũng chật ních, bất quá thu đệ tử lại rất cẩn thận, Cổ Trần Sa tạm thời để cho hai người này chỉ thu người đáng tin cậy trong phủ đệ của mình, cổ thuật quá đáng sợ, nếu để người tâm thuật bất chính học được, thường thường có thể tạo thành sát kiếp, cho dù là Cổ Trần Sa cũng cực kỳ thận trọng.
Trông thấy sinh ý thịnh vượng, hắn cũng âm thầm ban thưởng hai người Thiên Lộ, để tu vi của hai người gia tăng lên không ít.
Đương nhiên, hai tháng này, Cổ Trần Sa cũng cố gắng tu hành, tìm hiểu biến hóa, trọn vẹn tiêu hao nửa thùng Thiên Lộ, nồng độ của Nhật Nguyệt Long Huyết được tăng lên lần nữa.
Trứng Huyền Vũ thì đã cao hơn người.
Lúc này Đại Long Khải đã không còn lân phiến, mà chuyển biến thành phù văn, vô số phù văn hợp thành áo giáp, tựa hồ tùy thời sẽ lột xác trở thành Vương Long Khải.
Hàng Ma Chi Nhận cũng như thế, bắt đầu chuyển biến thành phù văn.
Cổ Trần Sa quan sát tinh huyết của mình, phát hiện trong máu cũng có phù văn nhỏ bé lập loè.
Hắn biết rõ, thực lực của mình lại tiến bộ, nhưng không dám buông lỏng, đám người Thái Sư Văn Hồng đã nhìn chằm chằm vào hắn, vạn nhất Thiên Phù Đại Đế biến mất, cho dù biến mất một năm nửa năm, thiên hạ cũng sẽ phát sinh biến hóa không thể dự đoán, dùng tu vi hiện tại của hắn, ở trong đại thế kia không khác gì con kiến.
- Vương gia.
Hôm nay hắn vừa tu luyện xong, Thạch Trung Thiền đã cầu kiến.
- Vào đi.
Cổ Trần Sa vội vàng mời hắn vào, song phương ngồi vào chỗ của mình, Thạch Trung Thiền nói:
- Vương gia, mấy tháng này thao luyện binh mã cơ bản đã hoàn thành, y quán cũng mở ba chi nhánh, sinh ý rất tốt, mặt khác chế tác dược liệu khu trùng lượng tiêu thụ rất lớn, chỉ bằng sinh ý này, mỗi tháng có thể thu nhập mấy chục vạn nguyên.
- Nhiều như vậy?
Cổ Trần Sa kinh hãi:
- Đây không phải có thể đền bù tất cả chi tiêu sao? Thậm chí còn có thể mở rộng lớn mạnh?
- Cái này còn chưa tính nhiều, hiện tại Vương Trĩ và Lam Oách không dám trắng trợn khuếch trương, nhân thủ không đủ, không dám loạn truyền cổ thuật, bằng không mỗi tháng kiếm mấy trăm vạn cũng không kỳ lạ quý hiếm, ngẫm lại tai họa lớn nhất ở Man Hoang chính là độc trùng, vô khổng bất nhập, còn lợi hại hơn mãnh thú nhiều lắm. Triều đình chế tạo Giác Giao Khải cũng là vì thế. Trước mắt triều đình khai phá Man Hoang, vô số người dũng mãnh lao tới, nhưng bị độc trùng làm phức tạp, nếu chúng ta có thể nắm lấy thị trường này, chỉ sợ sẽ trở thành cự phú.
Ngữ khí của Thạch Trung Thiền có chút hưng phấn:
- Đương nhiên, đây là nhờ Vương gia được hoàng thượng tín nhiệm, thực cho hai người bọn họ chức quan, còn hoàng tử khác sẽ không dám hiển nhiên mời chào như vậy.
- Đi, chúng ta đi xem các cửa hàng.
Cổ Trần Sa và Thạch Trung Thiền đi ra thành trì, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, hỏi thăm:
- Đúng rồi, thế huynh, ngươi có biết Thiên Ma Xá Lợi không?