- Thiên Ma Xá Lợi.
Thạch Trung Thiện cả kinh:
- Sao Vương gia lại hỏi cái này, đây là chí bảo có một không hai, trong đó ẩn chứa tinh khí của Thiên Ma vẫn lạc, nhưng cực kỳ cô đọng, cho dù tu vi cao hơn cũng không cách nào luyện hóa, duy chỉ có Cổ Thiên Tử dùng máu tươi của mình tế thiên, đưa tới Nhật Nguyệt Long Hỏa, mới có thể làm Xá Lợi này hóa thành lực lượng nguyên thần tinh khiết.
- Thì ra là thế.
Cổ Trần Sa biết rõ, lực lượng chia làm ba loại, lực lượng huyết nhục, lực lượng cương khí, sau đó chính là lực lượng nguyên thần, cũng chính là lực lượng của tinh thần và linh hồn.
Đạo cảnh trước ngũ biến, đều là huyết nhục man lực, mà Đạo cảnh lục biến đến cửu biến, là lực lượng cương khí. Đến thập biến Nhất Tâm Thiên Dụng, sẽ bắt đầu đào tạo lực lượng nguyên thần.
- Thiên Ma Xá Lợi có rất nhiều ở trong tông môn tiên đạo, nhưng không thể vận dụng. Đương nhiên, nếu tu luyện tới cảnh giới cực cao, lại có thể chậm rãi kích hoạt tinh khí trong Xá Lợi, không thể tự mình hấp thu, nhưng có thể khảm nạm ở trên pháp bảo, khiến cho lực lượng của pháp bảo tăng nhiều, như Thiên Ma thay đổi thất thường.
Thạch Trung Thiện tiếp tục nói:
- Nếu như gặp pháp bảo khảm nạm Thiên Ma Xá Lợi, vậy thì có bao xa chạy bao xa.
Hai người trong lúc nói chuyện đã ra khỏi thành bảo, đi đến chợ phiên.
Thời tiết nóng bức, mặt trời cao chiếu, nhưng trong không khí lại nóng ẩm, tựa hồ có thể tụ thành nước, làm cho người ta cảm giác không thoải mái.
Những năm trước, Man Hoang ở thời điểm này căn bản không thể ở, bởi vì khắp nơi đều là độc trùng.
Bây giờ tuy vẫn nóng ẩm khó chịu, nhưng độc trùng lại hoàn toàn biến mất sạch sẽ, ngay cả kiến cũng nhìn không thấy một con.
Chợ phiên ở trong thái ấp khôi phục phồn hoa, còn đang khuếch trương, rất nhiều phòng ở được xây dựng, trên đường người nối liền không dứt. Khoái mã lao nhanh, hàng hóa vãng lai như nước.
Y quán cũng được kiến tạo, rất nhiều người đến xem bệnh, mùi thuốc xông vào mũi, trên quảng trường phơi rất nhiều thi thể côn trùng, sau đó bị các Học Đồ nghiên cứu chế tạo thành bụi phấn, chế tác thành dược hoàn, dược tán.
Tới gần y quán, không khí trở nên khô mát, tựa hồ có cỗ lực lượng nào đó không ngừng hấp thu hơi nước ẩm ướt.
Đây là một trận pháp phong thủy, tên Ngao Ngư Hấp Thủy, khí lưu sẽ theo trận pháp này vận chuyển, ẩm ướt bị bài trừ ra ngoài.
Cổ Trần Sa và Thạch Trung Thiện đi vào y quán, nhìn thấy một ít Học Đồ đang xem bệnh, mà ở trong nhất, Vương Trĩ và Lam Oách cũng chẩn bệnh cho mấy vị quan to hiển quý.
- Ngươi bị một loại côn trùng tên Tâm Phế Trùng xâm lấn, cho nên từ từ gầy gò, tu luyện võ công gì cũng không có tác dụng, cho dù tiên thiên cương khí rót vào trong cơ thể ngươi cũng khó khu trừ.
Vương Trĩ cẩn thận quan sát một quý nhân dáng người gầy như que củi:
- Bất quá cái này không sao, ta dùng Huyết Cổ chui vào trong cơ thể ngươi, trong khoảng khắc có thể trừ sạch Tâm Phế Trùng.
Trong lúc nói chuyện, tay hắn run lên, một mảnh huyết quang bay ra, lại là rất nhiều tiểu trùng chui vào trong da đối phương, trên mặt quý nhân kia hiện ra vẻ thống khổ, sau đó hắn phun ra rất nhiều máu tươi, trong máu tươi có vô số tiểu trùng ngọ nguậy, trên mặt có lại huyết sắc, tinh thần chuyển biến tốt.
- Tốt rồi, có phải tim phổi đã không còn đau hay không?
Vương Trĩ hỏi.
- Quả nhiên tốt lên rất nhiều.
Quý nhân kia vui mừng quá đỗi:
- Những năm qua ta không biết uống bao nhiêu thuốc, mời bao nhiêu y sư cũng không có hiệu quả, không thể tưởng được, lại nhờ ngươi diệu thủ hồi xuân.
- Kỳ thật chín thành chín bệnh trong thế nhân là do trùng đưa tới, có chút trùng còn nhỏ hơn hạt gạo vạn lần. Ở trong Y Dược Bộ của Thiên Phù Đại Điển có ghi chép, Thiên Phù Đại Đế gọi là vi khuẩn, mà chúng ta gọi là Trần Cổ, cổ này gây ra bệnh, tiên thiên cương khí cũng không thể trị liệu, chỉ có thần lực mới có thể thanh trừ.
Lam Oách liếc nhìn một quyển sách, là Y Dược Bộ mới nhất của Thiên Phù Đại Điển.
- Cuốn sách này thật kỳ diệu, hoàng thượng trí tuệ thông thiên, đối với cổ thuật cũng có cái nhìn hoàn toàn mới, nội dung trong đó khiến người tỉnh ngộ, ta đọc cuốn sách này vài ngày, tu vi cổ thuật đã tiến rất xa.
Trong lúc nói chuyện, bọn hắn nhìn thấy Cổ Trần Sa đi tới, vội vàng đứng dậy, quỳ xuống:
- Bái kiến Vương gia.
- Đứng lên đi.
Cổ Trần Sa đưa tay.
- Diêm Khứ Ác, ngươi cũng tới xem bệnh?
Thạch Trung Thiện nhìn người kia nói:
- Lần này xem như triệt để hết bệnh, về sau sẽ không tái phát nữa, nhớ năm đó ngươi là đệ tử có hi vọng bước vào Đạo cảnh nhất của Diêm gia, đáng tiếc mắc phải bệnh này, võ công ngược lại lui bước.
- Thạch huynh đừng có giễu cợt, ta quanh năm đến Man Hoang buôn bán, lơ đãng liền mắc phải bệnh này, bị độc trùng xâm lấn.
Tựa hồ Diêm Khứ Ác rất quen thuộc với Thạch Trung Thiện.
- Vương gia, đây là người Diêm gia, Diêm gia tổ chức rất nhiều hiệu buôn, nổi danh nhất chính là dược liệu, Man Hoang chi địa dược liệu vô số, là cần nhờ Diêm gia đến mua sắm lưu thông.
Thạch Trung Thiện giải thích.
Cổ Trần Sa gật đầu, hắn biết Diêm gia là thế gia mấy trăm năm, tinh thông y dược, lại thúc thủ vô sách với bệnh này, nhưng Vương Trĩ thuốc đến bệnh trừ, có thể thấy được Cổ Độc Tông rất lợi hại, không hổ là tông môn đáng sợ nhất trong Tà Đạo.
- Vương gia, chúng ta cáo từ.
Diêm Khứ Ác biết Cổ Trần Sa có lời muốn nói, nên cùng mấy người bệnh khác lui ra.
- Diêm gia và bổn Vương chân thành hợp tác, bổn Vương chắc chắn cho ra ưu đãi.
Cổ Trần Sa gật đầu, nhìn mấy người thi lễ rời đi, sau đó nhìn về phía Vương Trĩ và Lam Oách:
- Tu vi của hai người các ngươi như thế nào rồi?
- Đa tạ Vương gia ban thưởng Thiên Lộ, chúng ta chẳng những thanh trừ một ít dư độc khi tu luyện cổ thuật, còn đột phá bình cảnh, tiến vào Đạo cảnh ngũ biến Bách Khiếu Tụ Linh, nếu có thể ngưng tụ thành tiên thiên cương khí, cổ thuật sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất, Cổ Độc Tông chúng ta chủ yếu là tu luyện bổn mạng cổ, tu vi bản thân không phải sở trường.
Vương Trĩ vội vàng nói: