Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân. Một khi luyện thành, cơ hồ là chư tà bất xâm, chư pháp không phá, toàn thân sạch như lưu ly, trong ngoài thông thấu, lực lượng mạnh mẽ, không thể địch nổi.
Tiến hơn một bước, Đạo cảnh thập biến, vậy thì liên lụy đến hồn phách, thần niệm.
Nên Đạo cảnh thập biến gọi là Nhất Tâm Thiên Dụng, khi đó tâm linh đồng thời suy nghĩ trăm nghìn chuyện, cũng không loạn chút nào, tính toán công pháp, suy tính Thiên Đạo, xem rõ máu thịt, phân tích linh khí, quả thực là gấp Đạo cảnh cấp thấp trăm ngàn lần, nhất là khi chiến đấu, khống chế tiên thiên cương khí biến hóa, vượt xa cửu biến.
- Đúng rồi, ta còn có Liệt Hải Phích Lịch Tử!
Cổ Trần Sa tỉnh táo tính toán.
- Nếu không chờ Man Vương kia ra, cùng nhau nổ chết? Ân, không được, Liệt Hải Phích Lịch Tử nổ không chết Lưu Ly Ngọc Thân. Nhưng nổ chết Thần Sứ Man tộc, ta không phải không có biện pháp thi triển Vô Tín Đoạt Tâm Phù sao? Thần Miếu này bị san thành bình địa, tựa hồ cũng không thể tranh công luận thưởng, ta không có khả năng nói là ta cho nổ a, như vậy sẽ không có chứng cứ, công lao ngất trời bị mai một, quên đi, không thể cố kỵ nhiều như vậy.
Phốc!
Lúc này ở trong đại điện, theo thanh âm gầm thét, Thần Sứ Man tộc phun ra máu tươi, hắn không ngừng đưa tiên thiên cương khí vào vết nứt không gian, quả nhiên là thời điểm suy yếu nhất.
- Nắm lấy cơ hội!
Cổ Trần Sa từ trong Nhật Nguyệt Tế Đàn đi ra, kích động lên trận pháp của Thần Miếu.
- Ha ha, quả nhiên bị lừa.
Đột nhiên Thần Sứ Man tộc xoay người, áo bào đen xốc lên, hiện ra khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt luân hãm, giống như quỷ thần, khí tức của hắn cường đại, vung tay lên, ở bên cạnh Cổ Trần Sa lập tức xuất hiện bọt khí to lớn, bao vây hắn lại, căn bản không cho Cổ Trần Sa cơ hội phản ứng.
Đáng tiếc là, lúc này Cổ Trần Sa cũng xuất thủ, hắn cầm Liệt Hải Phích Lịch Tử thấm nhuộm máu tươi.
- Không tốt, là Liệt Hải Phích Lịch Tử, đồng quy vu tận!
Thần Sứ Man tộc thất kinh.
Cổ Trần Sa dùng bất kỳ công kích nào hắn cũng không sợ, lấy tiên thiên cương khí bao phủ, tương đương với khóa đối phương ở trong lao lung, nhưng Liệt Hải Phích Lịch Tử lại không giống, sau khi phát động, chỉ sợ Thần Miếu cũng sẽ hóa thành bột mịn.
Thế nhưng hiện tại hắn không ngăn cản được.
- Đáng chết, sao lại có thứ này, ngươi không muốn sống nữa sao?
Ầm ầm!
Liệt Hải Phích Lịch Tử là dùng để đồng quy vu tận, nhất định phải hai tay nắm chặt, nhỏ máu niệm chú mới có thể phát động, không thể ném ra, cũng không thể làm pháo đạn sử dụng.
- Ma Ha Trấn Ngục, áp chế cho ta!
Toàn thân Thần Sứ Man tộc chảy mồ hôi như mưa, hai tay hắn toàn lực thi triển, tất cả tiên thiên cương khí phát ra ngoài, bao bọc Liệt Hải Phích Lịch Tử.
Cùng lúc đó, trên người hắn nhiều hơn một tầng sương khói màu đen, sương khói kia kết thành lân phiến, không biết là pháp bảo gì.
Liệt Hải Phích Lịch Tử nổ tung.
Một tiếng trầm đục, bọt khí tan nát, hỏa diễm to lớn quét ngang bốn phương tám hướng, đầu tiên là cung điện này, tảng đá hóa thành bột phấn, đỉnh điện bị hất bay, không biết đi nơi nào.
Sau đó là cột lớn ở xung quanh cũng hóa thành hư không.
Áo giáp trên người Thần Sứ Man tộc bị trùng kích, bắt đầu từng tấc từng tấc vỡ nát, nhưng trên người hắn toát ra rất nhiều cương khí bảo vệ bản thân, lại có một đạo phù lục hóa thành khói đen bao phủ mình, không biết dùng bao nhiêu pháp bảo phòng hộ.
Nhưng ở trong nổ tung trùng kích, tất cả đều vô dụng, cương khí hộ thân nát bấy, phù lục cũng nát bấy.
Ngoài Thần điện càng thê thảm, rất nhiều phòng ốc bị nổ lên không, binh sĩ Man tộc giống như bụi bặm hư không tiêu thất, lấy Thần Miếu làm trung tâm, hơn phân nửa huyện thành bị phá hủy, ánh lửa xông lên giữa không trung, như cây nấm to lớn.
Cổ Trần Sa ở trong Nhật Nguyệt Tế Đàn, yên tĩnh nhìn Liệt Hải Phích Lịch Tử nổ tung, kém chút ngây ngẩn cả người, đây không phải nhân lực có khả năng đạt tới a, cũng may Nhật Nguyệt Tế Đàn không ở cùng không gian, Liệt Hải Phích Lịch Tử có thể phá hủy gần nửa huyện thành, nhưng còn chưa thể lay động không gian.
Vừa rồi hắn cũng xém chút bị nổ chết, trong nháy mắt Liệt Hải Phích Lịch Tử phát động, ý niệm của hắn tiến vào Nhật Nguyệt Tế Đàn, nếu chậm một sát na, cho dù mặc Ly Long Khải cũng phải chết.
Hắn là ở trung tâm vụ nổ nha.
Nổ tung đi qua, một mảnh lộn xộn, vết rách thời không đã biến mất, Man Vương cũng chưa đi ra.
- Hả? Thần Sứ Man tộc còn sống?
Cổ Trần Sa nhảy ra, phát hiện toàn thân Thần Sứ Man tộc rách rưới, nằm trên mặt đất, nhưng giãy dụa đứng lên, người bị thương nặng, lại chưa chết.
- Không phải nói dưới Lưu Ly Ngọc Thân hẳn phải chết sao? Có thể là trên người Thần Sứ Man tộc này có lá bài tẩy, phù lục hộ thân mạnh mẽ, bất quá không chết càng hợp ý ta, quả thực là trời cũng giúp ta!
Cổ Trần Sa thấy đối phương chỉ trọng thương chưa chết, thì vui mừng quá đỗi, hắn không dám tới gần, bởi vì coi như đối phương trọng thương, cũng không phải mình có thể đối phó được.
Cũng may hắn có Vô Tín Đoạt Tâm Phù.
Đây cũng là hắn sớm tính toán cẩn thận, chỉ cần Thần Sứ Man tộc trọng thương chưa chết, Vô Tín Đoạt Tâm Phù sẽ có đất dụng võ.
- Đoạt tâm, đi!
Máu tươi của hắn nhỏ lên Đoạt Tâm Phù, phù kia hóa thành ánh sáng xanh, bay thẳng về phía Thần Sứ Man tộc.