Không có tốc độ tu luyện nào nhanh hơn giết người hiến tế.
Đây là đội ngũ tiên phong của kỵ binh Man tộc, chừng năm ba ngàn người, đã là đại quân không hơn không kém. Ở cổ đại, năm ba ngàn kỵ binh Man tộc là có thể diệt một quốc gia.
- Nhất định phải ngăn cản, những kỵ binh này đuổi theo, vạn người trên trấn ở trong nửa canh giờ sẽ bị đồ sát sạch sẽ.
Trong lòng Cổ Trần Sa gấp gáp.
Sưu!
Hắn chạy như bay xuống núi, ẩn nấp ở trong bụi cỏ ven đường, vô thanh vô tức.
Kỵ binh nhanh chóng bôn tẩu đến, chờ đi qua một nửa, hắn bỗng nhiên giết ra.
- Cuồng Phong Xuy Tuyết!
Hắn ra tay chính là chiêu thức quần chiến, đao pháp trong Cự Linh Thần Quyền, đây là chuyên môn dùng để chém giết nhiều người ở trên chiến trường. Đao thế nhanh chóng, lực lớn vô tận, giống như cuồng phong thổi bay bông tuyết, thiên địa mênh mông, khắp nơi đều là đao khí, tu luyện đến mức tận cùng, thậm chí ở trong mấy bước, dùng đao xé rách không khí, tạo thành hậu thiên cương khí giết người.
Xì xì!
Đội ngũ kỵ binh bị chém đứt ngang.
Có chừng bảy tám kỵ binh cả người lẫn ngựa bị chém thành hai khúc, trong khoảng thời gian ngắn, người ngã ngựa đổ, hắn dùng là Hàng Ma Chi Nhận, nó giống như đao mà không phải đao, giống như kiếm mà không phải kiếm, thích hợp cho tất cả võ học loại đao kiếm.
Sau khi giết chết bảy tám kỵ binh, ở trong không gian tế đàn xuất hiện bảy tám viên cầu, chờ đợi tế tự chuyển hóa thành Thiên Lộ.
Man tộc quanh năm tín ngưỡng Tà Thần, phá hư trật tự của Thiên Đạo, là loại Thiên Đạo bất dung, giết bọn hắn thậm chí còn hơn giết ác nhân.
Thiên địa ở thượng cổ thời đại, là Chính Thần và Cổ Thiên Tử ra sức bảo vệ, thiên địa giống như thân thể, Tà Thần chính là độc tố trong cơ thể, thời khắc gặm nhấm Thiên Đạo khỏe mạnh.
- Địch tập kích!
Kỵ binh Man tộc tản nhanh, phát ra Man ngữ, giữa đường tức khắc xuất hiện một mảnh đất trống.
Loại năng lực phản ứng này, quả thực rất đáng sợ.
Sưu sưu sưu sưu...
Hơn nữa ngay khi kỵ binh Man tộc tản ra, cung kỵ binh ở vòng ngoài đã giương cung cài tên, tiễn như liên châu, rậm rạp bay tới, có thể đâm xuyên giáp sắt.
Mỗi người trong cung kỵ binh đều là Thần Xạ Thủ, hơn nữa lực cánh tay của bọn hắn rất mạnh, dùng là cường cung, lực xuyên thấu có thể bắn vào trong tảng đá chỉ còn dư lông vũ. Thậm chí có thể liên tiếp phát ra mấy mũi tên, tiễn tiễn đều bắn trúng con ruồi bay lượn. Bọn hắn bắn tên không dựa vào ánh mắt, mà dựa vào cảm giác, huyền diệu khó giải thích.
Dây cung kích xạ, thanh âm xé rách không khí nối liền không dứt, tiễn vũ bao trùm, toàn bộ phương vị trăm phần trăm không có góc chết.
Cho dù là Đạo cảnh nhất biến nhị biến, gặp phải trăm nghìn cung kỵ binh của Man tộc vây quanh, cũng chắc chắn phải chết.
- Lợi hại, loại đại quân này, một mình ta muốn đối kháng xác thực rất tốn sức, nhưng muốn bắn chết ta lại không có dễ dàng như vậy.
Toàn thân Cổ Trần Sa xoay tròn, binh khí múa giội nước không lọt, tất cả mũi tên bị đẩy ra, hắn như vòi rồng giết về phía trước, tốc độ nhanh hơn Man Mã, lại giết vào trong đám kỵ binh.
Tức khắc, gió tanh mưa máu cuốn lên, bốn năm kỵ binh lần nữa bị hắn giết chết.
Những kỵ binh và ngựa kia vốn đều mặc giáp da, là da của Man Hoang Cự Thú trải qua chế tác đặc thù, trình độ bền bỉ vượt qua giáp sắt, còn cực kỳ nhẹ nhàng, cho dù đao kiếm sắc bén chém lên, cũng chỉ xuất hiện vết xước rất nhỏ, nhưng Hàng Ma Chi Nhận trong tay Cổ Trần Sa sắc bén không thể tưởng tượng nổi, đối phó áo giáp của bọn hắn quả thực giống như cắt đậu hũ.
Nếu bằng vào nắm đấm, muốn giết chết những kỵ binh này sẽ rất khó khăn, Cổ Trần Sa lần nữa biết tầm quan trọng của binh khí.
Ngao...o...o!
Có cao thủ thét dài, kình phong thổi tới.
Một cây trường thương như độc long xuyên qua, từ góc độ xảo quyệt quỷ dị chui đến, thương thế cực nhanh, nhưng vô thanh vô tức, kình lực vận dụng xảo diệu, khiến người ta xem thế là đủ rồi.
Cổ Trần Sa cảm giác nguy hiểm, binh khí xoẹt qua, muốn chém đứt trường thương.
Thế nhưng trường thương như có linh tính, ở trước khi gặp phải binh khí vẽ ra đường cong, như sương như mây, lại có thể tránh thoát, hóa thành từng điểm lạnh lẽo đâm về các đại huyệt trên người Cổ Trần Sa.
- Loại Thương thuật này, đăng phong tạo cực, là Tông Sư của Man tộc, nếu ở bình thường, ta có thể thuận thế giết chết, nhưng ở trong thiên quân vạn mã, lại khó có thể đối phó.
Cổ Trần Sa tâm tư bách chuyển, thân thể nhảy cao, thi triển đao pháp, bát phương vân vũ.
Đây là Đao thuật trong Cự Linh Thần Công, cả công lẫn thủ, thích hợp ứng phó quần chiến.
Lập tức, thanh trường thương kia và rất nhiều mũi tên bắn tới đều bị đánh rớt.
Hắn rất chán ghét những cung tiễn thủ kia, hầu như không chệch một tên, tốc độ lại nhanh, không ngừng đánh tới, phong kín tất cả đường lui, để cho hắn chỉ có thể ở trong địa bàn nhỏ hẹp chịu đựng.
Như vậy xem ra, quân đội Man tộc có đầy đủ kinh nghiệm đối phó cao thủ.
Man tộc cưỡi ngựa bắn cung đích xác là thiên hạ nhất tuyệt, cung ngựa rong ruổi thiên hạ mấy ngàn năm, đánh cho vô số vương triều khuất nhục diệt quốc cũng không phải không có nguyên nhân.
Cho đến bây giờ, hắn mới giết chết mười ba kỵ binh, đã rơi vào vòng vây, đưa mắt nhìn bốn phía, khắp nơi đều là đại quân Man tộc, khiến người ta sinh lòng tuyệt vọng.
Lần đầu tiên hắn tác chiến với một chi quân đội, rốt cuộc biết vì sao Đại Vĩnh Vương Triều dùng quân đội diệt được nhiều môn phái như vậy.
Nhưng hắn không sợ hãi chút nào, trái lại kích thích ý chí chiến đấu.