Quả nhiên, Ly Long Khải lập tức hấp thu Thiên Lộ vào, nhưng bản thân áo giáp không có gì thay đổi.
- Chẳng lẽ Thiên Lộ ít?
Cổ Trần Sa lại nhỏ lên vài giọt, vẫn không có động tĩnh, hắn cũng rất kiên trì, nhỏ trên trăm giọt.
Ô...ô...n...g...
Quả nhiên, áo giáp bắt đầu nhúc nhích, vốn có màu lam nhạt, lại bắt đầu xuất hiện màu vàng, Thiên Lộ tiếp xúc Ly Long Khải, sẽ có chất lỏng chuyển hóa thành vật chất đồng nguyên, lớn mạnh lực lượng của áo giáp.
- Thiên Lộ quả nhiên thần kỳ, tựa hồ có thể chuyển hóa hết thảy vật chất, bị người uống vào, sẽ tăng cường thân thể, tưới thảo mộc, sẽ để cho thảo mộc khỏe mạnh, nhỏ vào áo giáp có thể khiến cho nó kiên cố nhẹ nhàng, cái này giống như nhật nguyệt thiên đạo, tẩm bổ vạn vật, vạn vật đều mượn lực lượng nhật nguyệt mà phát triển biến hóa.
Sau khi nhỏ trăm giọt, màu sắc của Ly Long Khải biến thành lam kim, lực lượng trong đó gia tăng một chút, nhưng vẫn chưa phát sinh biến hóa thực chất.
Cổ Trần Sa biết Thiên Lộ không đủ.
Hắn lại nhỏ lên trăm giọt.
Ly Long Khải màu lam hoàn toàn sút giảm, biến hóa thành màu vàng, nhìn không ra tướng mạo sẵn có, toàn thân giống như hoàng kim chế tạo, ánh sáng chói mắt, uy vũ bá đạo, lực lượng phòng hộ lần nữa tăng cường.
- Kim quang chói lọi như thế, ta làm sao tiềm phục vào? Nghe đồn Long có thể lớn có thể nhỏ, thời điểm lớn, bao phủ cửu thiên, thời điểm nhỏ, ẩn phía trước giới tử, ta cảm thấy kim quang này không phù hợp Long biến hóa, chưa phản phác quy chân.
Cổ Trần Sa cắn răng, lại nhỏ lên hai trăm giọt.
Hắn tổng cộng chỉ có hơn năm trăm giọt Thiên Lộ, một hơi tiêu phí bốn trăm giọt ở trên Ly Long Khải, cũng là hạ vốn gốc. Không được cũng phải dừng, còn lại hơn trăm giọt, hắn để cho mình dùng, thi triển Nhật Nguyệt Sát còn phải trị thương, không thể lãng phí được.
Quả nhiên, hai trăm giọt nhỏ xuống, Ly Long Khải lại biến hóa, kim quang từ từ ẩn dấu, trở nên như có như không, như thật như ảo, khoác lên người, giống như bao phủ ở trong một đoàn sương mù.
- Quả nhiên huyền diệu, đáng tiếc vẫn không thể phi hành.
Cổ Trần Sa thí nghiệm, thân thể lao về phía trước, đụng vào nham thạch to lớn.
Xoạch, toàn bộ nham thạch xuất hiện lỗ lớn hình người, bị mình đụng xuyên, nhưng thân thể không có chút phản chấn nào.
Hơn nữa hắn hơi dùng sức, cả người tựa hồ muốn cách mặt đất bay lên, gót chân phiêu phiêu, tốc độ tăng vọt.
Nhưng muốn chân chính phi hành lại không đủ, phải mượn lực lượng đại địa phát động công kích và chạy.
- Có đầy đủ Thiên Lộ, giáp này có khả năng hóa thành Đại Long Khải.
Thí nghiệm nửa canh giờ, Cổ Trần Sa cảm thấy rất hài lòng, hiện tại trình độ kiên cố và lực lượng tích chứa trong Ly Long Khải gấp đôi lúc trước, bằng vào giáp này, coi như chống lại Nguyên Soái Man tộc kia, chỉ sợ cũng có thể chiến ngang tay.
Bất quá áo giáp chung quy không phải lực lượng bản thân, không được quá ỷ lại, không thể vì áo giáp cường đại mà nán lại bản thân tu hành. Điểm ấy, trong lòng Cổ Trần Sa thời khắc cảnh giác mình, không dám thả lỏng.
Hắn nhảy xuống vách núi cao mấy chục trượng, hai chân rơi xuống đất, lực trùng kích to lớn lại hoàn toàn bị áo giáp hấp thu, bản thân không bị một chút thương tổn.
Sau đó hắn chạy qua con sông, lại có thể làm cho hai chân đạp ở trên mặt nước, đạp sóng mà đi, cái này cũng thuần túy là lực lượng của áo giáp.
Dưới tình huống tốc độ tăng nhiều, rất nhanh hắn đã tiếp cận Đào Huyện.
Lúc này bốn phía Đào Huyện đều là binh mã của Man tộc, đại doanh trướng bồng, hàng vạn binh mã Man tộc lấy Thần Miếu làm trung tâm khuếch tán ra, nhưng cực kỳ trật tự.
- Tại sao không có lương thảo?
Cổ Trần Sa tìm khắp nơi, trốn ở trong Nhật Nguyệt Tế Đàn, cẩn thận quan sát, vô cùng an toàn, lại phát hiện những Man tộc kia không có mang lương thảo, có đôi khi ăn uống là nước ấm tùy thân mang theo, uống một ngụm sẽ lập tức long tinh hổ mãnh, ngựa của bọn hắn cũng uống mấy thứ này.
Đại quân Man tộc xuất hành không mang theo lương thảo sẽ phải giết bách tính hiến tế, nhưng lúc này bách tính ở bốn phía đã bị giết sạch, càng nhiều thì rút lui khỏi nơi này. Hiện tại đại quân đã không có biện pháp giết người hiến tế, nhất định phải mang lương thảo quân nhu, bằng không sẽ chết đói chết cóng chết bệnh, quân số giảm xuống, còn chưa chiến đấu đã sụp đổ.
Hắn chờ tới trời tối lại thâm nhập, tiềm phục vào trong Thần Miếu, nghe lén hai Tông Sư Man tộc đối thoại.
- Lần này Đại Uy Vương Triều lại đưa tới cho chúng ta Quân Lương Tửu, một hồ lô có thể đủ một binh sĩ và một con ngựa dùng ba tháng, bằng không chúng ta làm sao có thể tiến quân vào quốc thổ của Vĩnh triều, đợi binh mã tụ tập đầy đủ, chúng ta sẽ giết những ngu dân kia hiến tế cho Thần, khẳng định có thể tiến vào Đạo cảnh. Hiện tại ta đã không kịp chờ đợi rồi.
Có Tông Sư Man tộc dùng Man ngữ nói thầm.
Cổ Trần Sa thân là hoàng tử, giáo dục cực kỳ nghiêm ngặt, Man ngữ cũng là môn học, hắn có thể nghe hiểu.
- Quân Lương Tửu này do lương thực và thảo dược luyện thành, tập trung rất nhiều tinh hoa, ta uống qua, hơi say một chút, tinh lực theo tứ chi mà sinh, có chỗ tốt cho tu hành, sau này phải tìm cách cất chứa một chút. Tốt nhất là tấn công Đại Uy Vương Triều, biến vương triều kia thành tế phẩm của Thần.
Lại có Tông Sư Man tộc cười ha ha.
- Không nghĩ tới lương thảo quân nhu lại do Đại Uy Vương Triều cung cấp, đây cũng không phải tham dự bình thường, mà là hợp tác trên chiến lược, bất quá ta cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy.
Cổ Trần Sa âm thầm kinh hãi:
- Quân Lương Tửu này nói không chừng sẽ có di chứng, hoặc sẽ nghiện, Đại Uy Vương Triều tốt bụng như vậy, ta không tin, bọn hắn cũng nên biết, Man tộc chính là bạch nhãn lang, trong lịch sử bất kỳ vương triều nào dùng chính sách dụ dỗ đối đãi Man tộc, đều sẽ bị Man tộc cắn ngược một cái. Trước bất kể, không được rút dây động rừng.