- Cổ Trần Sa, không biết ngươi có hứng thú tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế hay không?
Long Vũ Vân xác định thân phận của Cổ Trần Sa, thì có ý tưởng.
- Không có hứng thú, nhưng ta muốn lấy về chút ít đồ vật thuộc về mình.
Cổ Trần Sa hỏi:
- Ngươi muốn ta ảnh hưởng thế cục triều đình, cứu Long Kiếm Đảo của ngươi, đây chính là si tâm vọng tưởng, đừng nói hiện tại ta thế đơn lực bạc, dù ta quyền cao chức trọng cũng không ảnh hưởng được quốc sách. Năm đó triều đình hủy trăm nước, diệt trăm ngàn tông môn, những tông môn kia đều chạy trốn tới hải ngoại, tích súc thực lực tùy thời trả thù, cho nên một trong ba quốc sách hàng đầu, chính là bình hải ngoại, trước mắt triều đình dốc sức tạo thuyền, nghiên cứu chế tạo ra bánh quay, chính là vì thu phục hải ngoại.
- Ta rõ ràng.
Long Vũ Vân cười khổ:
- Ta ở kinh thành cũng có sản nghiệp bí mật, rất rõ thời cuộc. Long Kiếm Đảo ta sẽ không giữ được, thậm chí tộc nhân của Long thị nhất tộc sẽ bị bắt rút ra huyết mạch. Ta chỉ hy vọng có thể từ trong tay Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa, cứu tộc nhân ra mà thôi.
- Rút huyết mạch, đây là việc tà đạo mới làm, Đại hoàng tử làm như vậy không phải điên rồi sao?
Cổ Trần Sa giật mình.
- Hắn là muốn lấy được huyết mạch Long Thần, không tiếc làm sự tình tàn nhẫn như tà đạo, cầm người sống luyện chế. Trong các thủ hạ của hắn, có cao thủ Thị Huyết Giáo năm đó bị tiễu diệt.
Trong mắt Long Vũ Vân tràn đầy hận ý.
- Các hoàng tử đều là đối thủ của nhau, Đại hoàng tử mời chào cao thủ Thị Huyết Giáo mất hết nhân tính, không sợ hoàng tử khác vạch tội sao?
Cổ Trần Sa biết Thị Huyết Giáo có bí pháp, có thể từ trong máu tươi của sinh linh đề luyện ra đan dược mạnh mẽ, không biết tàn sát bao nhiêu nhân mạng, triều đại nào cũng muốn tiêu diệt. Bất luận là giang hồ hay dân gian, hắc bạch hai nhà, đều gọi Thị Huyết Giáo là ác ma hút máu.
Những thứ này đều là đồ vật đệ tử hoàng thất nhất định phải học, để cho các hoàng tử biết rõ chuyện trong giang hồ, biết rõ thủ đoạn của tà giáo, biết thế sự hiểm ác. Các hoàng tử còn được phái ra thanh lý dư nghiệt tà giáo để rèn luyện. Nên từng hoàng tử đều có tâm cơ, có thủ đoạn, có quyết đoán, không phải hạng giá áo túi cơm.
Cổ Trần Sa giả ngây giả dại, nhưng lại dụng tâm học tập, thậm chí khắc khổ hơn các hoàng tử khác. Chẳng qua giới hạn ở tài nguyên chưa đủ, phương diện võ công không thể tiến bước mà thôi.
- Hiện tại hoàng tử nào không nhận một ít cao thủ tông phái làm môn khách? Riêng phần mình đều có chỗ bẩn, ai dám vu cáo lung tung, huống hồ Đại hoàng tử tọa trấn hải quan nhiều năm, thế lực mạnh mẽ, tay cầm quyền hành, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ với hắn, nếu đối phó hắn không thành, bị hắn phản kích, cho dù là Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa cũng không chịu nổi.
Long Vũ Vân nắm tin tức của các hoàng tử như lòng bàn tay, thể hiện ra Long Kiếm Đảo thế lực to lớn, nội tình thâm hậu.
Cổ Trần Sa nghe mà trầm mặc, các hoàng tử thế lực hùng hồn, hắn rất khó nhìn thấy bóng lưng. Nhưng không có ý hại hổ, cũng phải phòng hổ cắn mình, ví dụ như trước mắt Thập hoàng tử muốn gây bất lợi cho hắn, nếu không có nhân thủ tin cậy, thì rất khó lòng phòng bị.
- Ta thấy tình cảnh của ngươi rất khó khăn, không bằng chúng ta hợp tác?
Long Vũ Vân thấy thời cơ thành thục liền nói:
- Ta giúp ngươi đứng vững gót chân ở trong triều, ngươi giúp ta lật đổ Đại hoàng tử, nghĩ cách cứu tộc nhân của Long thị, như thế nào?
- Đại hoàng tử cấu kết với Thị Huyết Giáo, làm việc hung tàn, đã không có nhân luân, ta chỉ từ đạo nghĩa đã nên giúp ngươi, huống hồ người này lấy đi di vật của mẫu thân ta, từ việc riêng cũng phải đối phó hắn, đã như vậy, ta sẽ hợp tác với ngươi. Bất quá trước mắt ta rất khó khăn, ngươi phải giúp ta làm rất nhiều chuyện...
Cổ Trần Sa nói rõ ràng tình cảnh của mình.
- Ngươi thật đúng là thế đơn lực bạc, bên người chỉ có một tiểu thái giám.
Nghe Cổ Trần Sa trần thuật, Long Vũ Vân cũng nhíu mày:
- Ngươi đầu tiên phải ở bên ngoài thành lập phủ đệ, nuôi dưỡng gia nô và cao thủ trung tâm, những thứ này ta có thể giúp ngươi, thủ hạ của ta cũng có chút tài lực, bất quá việc này không cần gấp, ta xem ngươi trước phải lấy được niềm vui của Thiên Phù Đại Đế, để hắn giao việc cho ngươi, ngươi mới có thể trắng trợn mở rộng thực lực.
- Chuyện này phải chờ ta bước vào Đạo cảnh rồi hãy nói, trước mắt thực lực không đủ để ứng phó các loại nguy hiểm.
Cổ Trần Sa đã sớm tính toán.
- Bước vào Đạo cảnh không phải dựa vào khổ luyện là có thể làm được.
Long Vũ Vân vẫy vẫy tay:
- Ta cũng là cơ duyên xảo hợp, ở dưới đáy biển thu hoạch trân châu, ngẫu nhiên lọt vào Long Tổ thượng cổ, lấy được mảnh vỡ ý thức, từ đó kích hoạt huyết mạch Long Thần, lúc này mới tu thành Đạo cảnh nhất biến Phục Khí Tích Cốc. Nếu không coi như lại khổ tu 60 năm cũng là ảo ảnh trong mơ.
- Khó khăn như thế sao.
Cổ Trần Sa lẩm bẩm nói.
- Bằng không làm sao xưng là Đạo cảnh, dùng tinh thần cướp lấy linh khí thiên địa, không ăn khói lửa nhân gian, ta thấy ngươi tu hành còn được, nhưng kinh nghiệm thực chiến quá yếu, ý chí cũng không cứng cỏi, không có mũi nhọn, tìm hiểu Đạo cảnh, là phải đấu thiên đấu địa đấu nhân, trong đó đầu tiên phải đấu với người, ngay cả người cũng đấu không lại, thì làm sao đấu qua thiên địa?
Long Vũ Vân nói.
- Cũng được, mấy ngày nay ta rảnh rỗi, vào núi tu hành võ học, đúng lúc gặp được cao thủ như ngươi, không bằng chỉ điểm ta một chút.
Trong lòng Cổ Trần Sa chiến ý bành trướng, có cường giả Đạo cảnh chỉ điểm, cầu còn không được.
Oanh!
Trong tuyết, hai bóng người nhanh chóng tách ra, sóng khí khuếch tán, càn quét bông tuyết bay lên không trung.
Cổ Trần Sa thở dốc, mà Long Vũ Vân đứng thẳng tại chỗ, khí định thần nhàn.
Hai người đã ở trong núi ngây người ba ngày, mượn cơ hội này, Cổ Trần Sa hầu như mỗi ngày đều giao thủ với Long Vũ Vân, ở dưới đối phương chỉ điểm, tu vi võ học có thể nói đột nhiên tăng mạnh, trước kia hắn quá xa rời thực tế, căn bản khuyết thiếu người trao đổi, dù suy nghĩ cẩn thận thế nào cũng khó chu đáo, bây giờ giống như có tấm gương soi mình, có thể dễ dàng sửa sai.