- Thập Cửu hoàng tử Cổ Trần Sa?
Long Vũ Vân nhíu mày, đột nhiên trong mắt tuôn ra tinh mang:
- Ngươi chính là vị hoàng tử ngốc kia? Nói dân chúng không có cơm ăn có thể ăn thịt sao? A, ta hiểu được, ngươi là cố ý giả ngây giả dại, giấu tài tự bảo vệ mình, mẹ của ngươi là công chúa Hiến triều, nước diệt tự vẫn, văn võ cả triều đều là địch nhân của ngươi, nếu ngươi không như thế, sợ là đã sớm chết.
- Ngươi biết sự tình trong triều kỹ càng như thế?
Cổ Trần Sa vỗ đầu, lại bừng tỉnh đại ngộ:
- Là ta nói lỡ lời, cái này gọi là biết mình biết người, Đại Vĩnh Vương Triều ta chinh chiến hải ngoại, khai cương khoách thổ, Long Kiếm Đảo cũng ở trong đó, ngươi khẳng định phái người nghe ngóng hết thảy sự tình trong triều.
- Nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái.
Long Vũ Vân biết thân phận của Cổ Trần Sa, cả người tựa hồ dễ dàng hơn:
- Hiện tại xem ra ta suy đoán sai lầm, võ học của ngươi không phải Đại Đồ Thần Pháp, mà là tuyệt học của Hiến triều? Thái Sư may mắn còn sống sót của Hiến triều Văn Hồng tìm được ngươi, âm thầm liên lạc. Văn Hồng tu vi kinh thiên động địa, bằng không ngày đó cũng sẽ không đào thoát được triều đình đuổi giết, ngươi tu luyện chính là tuyệt học Vạn Tinh Phi Tiên Thuật của hắn?
Long Vũ Vân quả nhiên biết chuyện thiên hạ, nói rất rõ ràng.
- Cái này cần ngươi đoán sao?
Cổ Trần Sa cố bố nghi trận, nàng này không phải người lương thiện, lại cùng Đại Vĩnh Vương Triều thù sâu như biển, làm cho nàng cố kỵ cũng tốt.
- Rất tốt rất tốt!
Đột nhiên Long Vũ Vân cười rộ lên:
- Xem ra chúng ta là bằng hữu mà không phải địch nhân.
- Chỉ giáo cho?
Trong đầu Cổ Trần Sa dâng lên ý tưởng:
- Ngươi không phải muốn mượn tay ta, ở trong triều ảnh hưởng quyết sách, để cho Đại hoàng tử cố kỵ đó chứ?
- Ngươi thật là thông minh.
Long Vũ Vân tán thưởng:
- Ở trong tình báo của ta, ngươi sinh hoạt u mê, võ nghệ bình thường, bị người khi nhục. Hôm nay vừa thấy, lại là nhân trung long phượng, lòng ôm chí lớn. Mặc dù ở trong mắt của ta chưa có thành tựu, nhưng lại có khí tượng Hoàng Đế ở ẩn.
- Ngươi là khoa trương ta, hiện lên hại ta?
Cổ Trần Sa ngồi ở cửa động:
- Ngươi cũng đừng nghĩ lợi dụng ta, ta chỉ cầu tiêu dao tự tại, không có dục vọng gì với quyền lực.
- Tiêu dao tự tại chính là dục vọng lớn nhất.
Long Vũ Vân cười cười:
- Đã từng có một thiện nhân mười kiếp, phước đức bao la, sau khi chết thiên thần hỏi hắn chuyển thế thích làm gì, hắn nói yêu cầu không nhiều, chỉ cần áo cơm không lo, tiêu diêu tự tại, không có phiền não, ngày thường đọc sách, viết chữ, du sơn ngoạn thủy là được. Thiên thần nói yêu cầu này thần tiên cũng chưa từng đạt tới, ngươi vẫn là chuyển thế thành Hoàng Đế đi.
- Cũng phải, chuyện thế gian, mười chuyện thì có tám chín chuyện không như ý. Không có phiền não, tiêu diêu tự tại ngay cả thần tiên cũng làm không được, huống hồ là phàm nhân chúng ta? Trong lịch sử có một giáo phái, thủ lĩnh xưng là Phật Đà, nghe đồn chính là người chặt đứt phiền não, còn thường xuyên kiến giải cho Chư Thần, dạy bọn họ phương pháp đoạn phiền não, cũng không biết thật có người thần kỳ như thế không.
Cổ Trần Sa và Long Vũ Vân giống như bằng hữu nói chuyện phiếm.
- Long Tân Đan này chính là linh đan chữa thương, ngươi bị ta kích thương, là ta hiểu lầm.
Long Vũ Vân ném ra một bình sứ.
Cổ Trần Sa thò tay tiếp nhận, bóp phá sáp phong, đổ ra một viên thuốc, màu lam như thủy tinh, khí tức mát lạnh thẩm thấu toàn thân, lại diễn sinh ra hương vị ấm áp.
Hắn biết rõ đây là bảo dược, cũng không chối từ nuốt xuống, lập tức sinh ra cảm giác phiêu phiêu dục tiên, hắn thầm vận Nhật Nguyệt Luyện luyện hóa dược lực, toàn thân phun ra khí lưu màu lam, sau một lát, tinh thần sáng láng, thương thế đã hoàn toàn khôi phục.
- Lại có thể luyện hóa Long Tân Đan nhanh như vậy?
Trong nội tâm của Long Vũ Vân cũng âm thầm khiếp sợ:
- Đan này là tổ tiên ta thu thập mấy trăm loại linh dược, dùng chân khí bản thân luyện chế mấy chục năm, người bình thường ăn phải sẽ bạo thể mà chết, coi như là Võ Đạo Tông Sư nuốt xuống, cũng phải mấy tháng mới có thể tiêu hóa dược lực, từ từ hấp thu vào kinh mạch, sau đó lại khổ tu năm ba năm, mới hoàn toàn phạt mao tẩy tủy, hắn lại luyện hóa ở trong thời gian ngắn như vậy?
Hơn nữa Vạn Tinh Phi Tiên Thuật của Văn Hồng là cúng bái vạn sao, minh tưởng tinh vực, mượn vạn tinh chi lực giao hòa với huyệt khiếu bản thân, giơ tay nhấc chân có lực lượng không thể địch nổi, khi tu luyện sẽ có khác thường, ta lại cảm giác không thấy tinh lực dị động, bởi vậy có thể thấy được, người này tu luyện không phải Vạn Tinh Phi Tiên Thuật, cũng không giống Cự Linh Thần Công của Hiến triều. Hơn nữa tuy người này thông minh, nhưng tâm tính lại hào sảng, ta cho hắn đan dược, hắn lại lập tức dùng, không sợ là độc dược.
- Quả nhiên là bảo dược.
Cổ Trần Sa mở hai mắt, tinh lực toàn thân cuộn trào, cốt cách và huyết nhục tựa hồ bị rửa sạch trăm ngàn lần, sinh cơ cường đại, tối thiểu vượt qua mình khổ luyện mấy năm, thậm chí mười năm:
- Đây tuyệt đối không phải thuốc chữa thương bình thường, chỉ sợ ở Long Kiếm Đảo cũng là bảo vật trấn đảo, ngươi lại tùy tùy tiện tiện cho ta như vậy?
- Ta chỉ là thăm dò, nghĩ ngươi sẽ sợ có độc, không dám dùng, trả lại cho ta, không thể tưởng được ngươi lại dùng.
Long Vũ Vân thở dài:
- Thực không dám giấu giếm, Long Tân Đan này ở Long Kiếm Đảo ta cũng không nhiều, chỉ còn lại chín viên.
- Ha ha ha...
Cổ Trần Sa cười ha hả:
- Kỳ thật ta cũng sợ là độc dược, nhưng đoán được dùng trí tuệ của ngươi, sẽ không trắng trợn cho ta ăn độc dược như vậy, rất có thể là thăm dò ta làm người như thế nào, vì vậy tương kế tựu kế.
- Xem ra ta biến khéo thành vụng, ngươi có thể ở trong hoàng cung sống tới ngày nay, không phải là không có nguyên nhân.
Long Vũ Vân cũng cười.
Hai người đã biến chiến tranh thành tơ lụa.