Long Phù

Chương 377: Chương 377: Mượn bảo (1)




- Được rồi.

Lâu Bái Nguyệt nắm quả cầu thủy tinh, biết pháp thuật của Văn Hồng căn bản không phải là mình có khả năng chống lại.

Pháp Vô Tiên là Thánh Nhân trời sinh, mà Văn Hồng là Thiên Mệnh chi tử, tư chất còn trên đối phương.

- Tuy không có Văn Thái Sư ra tay, ta cũng có thể chém giết kẻ này, nhưng nếu kẻ này đào tẩu, vậy thì khó nói. Nếu đã nói rõ ràng, Bất Chu Cung chỉ tạm thời mượn dùng, vậy hi vọng sau khi Thái Sư dùng xong, thì trả lại cho Tĩnh Tiên Ti ta.

Lâu Bái Nguyệt tán thành việc này.

Đang lúc nói chuyện, nàng lật bàn tay, Hạo Thiên Kính bay tới.

Văn Hồng thu lấy, chắp tay:

- Trong Bất Chu Cung còn ẩn chứa rất nhiều bảo tàng, có điều ta không cần, đến thời điểm toàn bộ trả lại, ngày sau thành tựu của Lâu cô nương không thể đoán trước, có khi ở trong đại kiếp nạn, Văn mỗ còn phải dựa vào cô nương độ kiếp.

Hắn nho nhã lễ độ, không có chút tư thái bễ nghễ, ngược lại giống như thư sinh yếu đuối.

- Thái Sư khách khí.

Trong lòng Lâu Bái Nguyệt đang suy tư cái gì đó.

- Hạo Thiên Kính này huyền ảo khó dò, cô nương phát huy ngay cả một thành cũng chưa tới, ta sẽ luyện chế một phen, đến thời điểm đó cô nương sử dụng, có thể phát huy ra khoảng ba phần mười uy năng, dù Tiêu Viêm kia cũng không làm gì được.

Văn Hồng thuận miệng nói, sắc mặt của Tiêu Viêm cực kỳ khó coi.

- Văn Hồng! Ngươi dám coi thường Xích Tiêu Huyền Môn ta!

Tiêu Viêm lửa giận ngút trời:

- Ta cho ngươi biết, Bất Chu Cung này là bảo vật của Xích Tiêu Huyền Môn ta, ngươi đừng hòng lấy đi.

- Cút!

Đột nhiên Văn Hồng vung tay áo, nhất thời không gian na di, Tiêu Viêm và rất nhiều cao thủ của Xích Tiêu Huyền Môn bị đánh bay ra Bất Chu Cung, miệng phun máu tươi:

- Đừng nói ngươi, coi như chưởng giáo của các ngươi đến, ta cũng không để vào mắt, ngươi tính là thứ gì?

- Văn Hồng! Ngươi chờ ta.

Đột nhiên Tiêu Viêm phóng lên trời, mang theo cao thủ của Xích Tiêu Huyền Môn chạy trốn.

- Chư vị, ta muốn triển khai pháp thuật, thu hồi Bất Chu Cung, các ngươi mau mau rời đi, không có ý kiến gì chứ.

Văn Hồng nơi nào sẽ quan tâm Tiêu Viêm uy hiếp, ánh mắt quét qua.

Vốn trong Bất Chu Cung ẩn giấu rất nhiều cao thủ, lúc này dồn dập thối lui, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Không người nào dám hò hét với Văn Hồng.

Chỉ có Lâu Bái Nguyệt, Cổ Trần Sa, Cổ Hoa Sa, Tịch Sầu ở trong này.

Văn Hồng phun lên Hạo Thiên Kính một hơi.

Cái kính bay đến giữa không trung, hóa thành ánh sáng to lớn, treo lơ lửng xoay tròn, tựa hồ trên trời thêm ra một thái dương. Ánh sáng dội xuống, chiếu rọi toàn bộ Bất Chu Cung.

Ánh sáng của Hạo Thiên Kính tựa hồ xúc động lực lượng nào đó trong Bất Chu Cung.

Vù…

Ba người Lâu Bái Nguyệt kinh ngạc nhìn xem, ở trong hạch tâm của Bất Chu Cung, có một cơ quan to lớn, hình bầu dục, một khâu chụp lấy một khâu, nhìn giống như quần tinh, đang không ngừng vận chuyển, xảo đoạt thiên công, thần diệu vô biên.

Cơ quan to lớn này trong ngoài không biết bao nhiêu tầng, đang không ngừng giải toán, được Hạo Thiên Kính chiếu rọi, tốc độ giải toán tăng nhanh mấy lần.

Trong Bất Chu Cung, rất nhiều trận pháp xoay tròn, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ cung điện tựa hồ sống dậy.

Vô số linh khí bay xuống, ngoài ra còn có tiên khí màu tím như dải lụa, bị cung điện nhanh chóng hấp thu.

Cung điện tỉnh lại, đang liều mạng hấp thu linh khí và tiên khí để ôn dưỡng mình.

- Thật thần diệu.

Lúc trước Cổ Trần Sa tìm hiểu được Bất Chu Đạo, đối chiếu với võ học nhận được rất nhiều ích lợi, nhưng hiện tại, mới chính thức nhìn rõ Bất Chu Đạo huyền diệu.

- Lên!

Thái Sư Văn Hồng triển khai thần thông kinh thiên động địa, hai tay đánh ra các loại thủ ấn phức tạp, trong hư không đâu đâu cũng có vết rách, tựa hồ mở ra các loại thông đạo đi về dị giới.

Lão Tứ, Cổ Trần Sa, Lâu Bái Nguyệt đều quan sát, cảm thụ linh khí thiên địa, tựa hồ rơi vào trong kỳ cảnh.

Mi Quốc Công Tịch Sầu thở dài:

- Văn Hồng quả nhiên là Thiên Mệnh chi tử, dù chưa thành công, trở thành nhân vật như Cổ Thiên Tử, nhưng nhân họa đắc phúc, trái lại bỏ đi các loại ràng buộc, ít đi hồng trần ăn mòn, không gánh chịu nhân quả của chúng sinh, chẳng lẽ cái này cũng là hoàng thượng tính toán? Vốn là thiên hạ của hắn, hoàng thượng lại lấy đi, chẳng khác gì giúp hắn gánh chịu nhân quả của chúng sinh, xưa nay Thiên Tử đều không có kết quả tốt, bởi vì nhân quả của chúng sinh khó có thể chịu đựng

- Vạn Tinh Tề Động!

Vù…

Trên đầu Văn Hồng, xuất hiện mảng lớn tinh không, mênh mông thâm thúy, vô số ánh sao bắn xuống, vờn quanh toàn thân hắn, tinh hỏa bao vây lấy Bất Chu Cung.

- Đây chính là Vạn Tinh Phi Tiên Thuật!

Lâu Bái Nguyệt nói:

- Dẫn lực lượng vạn tinh, giáng lâm thế gian, giơ tay nhấc chân, đều có lực lượng tinh thần vô tận, tu luyện tới cực hạn, nguyên thần ký thác ở trong tinh không, cùng tinh không trường tồn thiên địa.

Lúc này Cổ Trần Sa đã là thiên tài, nhìn Văn Hồng triển khai, thì có không ít tâm đắc, hắn cũng rõ ràng, tựa hồ Văn Hồng có ý định chỉ điểm bọn họ.

Không biết bao nhiêu lực lượng tinh thần hạ xuống, mênh mông cuồn cuộn nhảy vào Hạo Thiên Kính, trong kính cũng xuất hiện vạn ngàn tinh không, hơn nữa không ngừng biến hóa, Cổ Trần Sa nhìn thấy tinh không của thời đại hồng hoang, lại nhìn thấy tinh không của thời đại thái cổ, thượng cổ, trung cổ, cận cổ, hiện tại.

Nguyên lai tinh không cũng liên tục biến hóa, chỉ là thời gian trôi qua cực kỳ chầm chậm, ngôi sao cũng có tuổi thọ.

So sánh với ngôi sao, tuổi thọ của Thần Linh quá ngắn ngủi.

Tuổi thọ của ngôi sao là mấy trăm triệu năm, mấy tỷ năm, mà Thần Linh cổ lão nhất, hiện tại cũng chỉ mấy chục ngàn năm. Không có Thần Linh sống quá mười vạn năm.

Trong đất trời, không có gì là bất hủ.

Ầm ầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.