Công công tuyên đọc hết hai đạo ý chỉ, chờ hai người đứng lên, liền khom người hành lễ:
- Chúc mừng, Nguyệt Phù quận chúa, Thập Cửu điện hạ, lần này xuất môn nhất định có thể làm tốt, thắng ngay từ trận đầu.
- Vương công công khách khí.
Lâu Bái Nguyệt móc ra một chiếc lọ.
- Đây là đồ vật phát hiện ở trong di tích của Cổ Thiên Tử Hư, công công cầm đi bổ thân thể là cực kỳ thích hợp.
- Vậy lão nô liền thu nhận.
Mới đầu Vương công công muốn chối từ, nhưng nghe nói là vật trong di tích của Cổ Thiên Tử Hư, lập tức mặt mày rạng rỡ thu lấy.
Cổ Trần Sa biết, Vương công công này là đại nhân vật, ở trong lục cung nổi danh giống như Cao Linh.
Đại tổng quản Cao Linh đi theo bên cạnh Thiên Phù Đại Đế, xử lý sự tình bí mật, khí chất âm u bí hiểm, như bóng dáng của Đại Đế, Vương công công này thì xử lý sự tình ngoài sáng lớn nhỏ trong lục cung, khí chất hiền lành, hai người một minh một ám, một âm một dương, hoàn mỹ duy trì hoàng cung vận chuyển.
Đối với Vương công công này, cho dù là Cổ Pháp Sa cũng không dám tùy ý đắc tội.
Cổ Trần Sa không có cho lễ vật, hiện tại hắn một nghèo hai trắng, tặng đồ cũng chỉ tự rước lấy nhục, tuyệt đối không thể so sánh với Lâu Bái Nguyệt.
Vương công công cũng không quan tâm những thứ này, mặt mũi hiền lành nói:
- Lão nô truyền ý chỉ xong, phải trở về báo báo.
- Công công đi thong thả.
Lâu Bái Nguyệt gật đầu, chờ Vương công công đi rồi, nàng mới nói:
- Thập Cửu điện hạ, chúng ta đã tiếp chỉ, trong vòng ba ngày nhất định phải rời kinh, sự tình lần này cũng không dễ làm, ta nghe nói bên Hiến Châu ngoại trừ có dư nghiệt Hiến triều ở trong tối bố cục, còn có mật thám Man tộc ý đồ phá rối cục diện, không chỉ như thế, rất nhiều yêu nghiệt cũng muốn nhân cơ hội ngàn năm một thuở này, đảo loạn thiên hạ, thu được đại quyền, thu thập hồn phách, luyện chế Ma bảo, tu hành Ma pháp.
Đại chiến nổi lên, vô số người sẽ máu nhuộm sa trường, những linh hồn, sát khí, oan hồn kia, đều là chất dinh dưỡng tốt nhất của Tà Ma.
Cổ Trần Sa giết mãnh thú tế thiên, liền biết thượng thiên là đồng giá trao đổi, ngươi cầm linh hồn hiến cho thượng thiên, thu được thượng thiên ban ân, coi như là buôn bán.
Linh hồn, là một loại năng lượng.
Là nguồn suối của hết thảy sinh cơ, người không có linh hồn liền mục nát, có linh hồn, sinh cơ vận chuyển, sinh trưởng ở vào cân bằng hoàn mỹ.
- Lần này nên làm cái gì bây giờ? Ta là không có chủ ý, hết thảy duy ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Cổ Trần Sa suy nghĩ một chút nói.
- Ta không có kinh nghiệm ban sai, rất nhiều thứ đều phải học tập, còn hi vọng ngươi chỉ giáo nhiều hơn.
- Được, vậy tối nay ngươi hồi phủ chuẩn bị, mang theo chút tùy tùng đắc lực. Việc này không nên chậm trễ, sáng mai chúng ta xuất phát, đi đường thủy.
Lâu Bái Nguyệt lập tức định ra quy củ.
- Được.
Cổ Trần Sa trả lời, định ra chuyện này.
Hắn biết, chuyến này tuyệt đối không đơn giản, hơi bất cẩn một chút sẽ đại họa lâm đầu.
…
Phủ đệ của Thập hoàng tử, sâu trong đồng điện, Cổ Chấn Sa nhắm mắt tu hành, trong lỗ chân lông phun ra khí tức như sấm, trong bụng có khí lưu vận chuyển, long ngâm hổ gầm, quỷ khóc thần gào.
Sau một hồi lâu, hắn mở mắt, hung hăng đánh một quyền xuống mặt đất, mặt đất xuất hiện dấu vết rạn nứt.
- Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút, một tí tẹo như thế, là có thể hàng phục ý chí của Lôi Long, đánh vỡ bình chướng võ học, thành tựu Đạo cảnh.
Cổ Chấn Sa đứng lên, thân thể tựa hồ lại cao to hơn một chút.
- Thập điện hạ không cần vội vã như thế, sẽ dục tốc bất đạt, huyết mạch Lôi Long cương mãnh bá đạo, trong đó ẩn chứa ý chí ngay cả thiên địa cũng không sợ, tung hoành Tam Giới. Muốn hàng phục ý chí trong đó tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, bất quá một khi hàng phục, thì lợi hại hơn Đạo cảnh bình thường gấp bội.
Lúc này, trong đại điện còn có người, là một trung niên tráng hán, người mặc trường bào rộng lớn, trên đầu quấn vải trắng, phong cách giống như người ở Yên Chướng Chi Địa.
Trung niên này đang chỉ điểm Cổ Chấn Sa luyện công, hiển nhiên là khách khanh trọng yếu trong phủ.
- Xi tiên sinh, được ngươi chỉ điểm, gần đây tu vi của ta tinh tiến không ít.
Tuy tính tình của Cổ Chấn Sa nóng nảy, nhưng đối với người này lại cực kỳ khách khí:
- Đáng tiếc ta thủy chung không thể triệt để dung hợp Quỷ Vương Kinh và Trảm Lôi Thần Công lại với nhau.
- Thập điện hạ không cần khách khí, giúp ngươi là phận sự của ta, ngươi đã thông qua Tổ Vu thừa nhận, chỉ cần tiến hơn một bước, câu thông Tổ Vu chân lý, thì có thể trở thành thiếu chủ của Vu Đạo chúng ta, đến lúc đó ta là thuộc hạ của ngươi. Còn nữa, điện hạ cũng không cần cảnh giác Vu Đạo ta, Vu chi đạo, là thượng cổ tự nhiên chi đạo, cũng là một bộ phận của Thiên Đạo, không có quan hệ gì tới Thần. Gọi là quá khứ, hiện tại, tương lai. Quá khứ chi đạo, chính là Vu Đạo, gọi là nhược nhục cường thực, kẻ thích hợp sinh tồn. Hiện tại chi đạo, chính là nhân đạo, gọi là nhân nghĩa lễ pháp, đạo đức văn chương. Cũng chính là Cổ Thiên Tử nắm giữ Tế Thiên Phù Chiếu. Còn tương lai chi đạo, đã không biết là cái gì rồi.
Xi tiên sinh thở dài:
- Vu Đạo, là đại biểu của Thiên Đạo, mặc dù đã tiêu tán ở trong lịch sử, nhưng vẫn có người kế thừa, bằng không Thiên Đạo sẽ không hoàn toàn. Hi vọng ngươi có thể trở thành người thừa kế. Ta xem trong thiên hạ, đại kiếp sắp buông xuống, nếu điện hạ không thể nắm giữ Quá Khứ Vu Đạo, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm vẫn lạc.
- Chỉ giáo cho?
Cổ Chấn Sa rợn cả tóc gáy, hắn biết Xi tiên sinh tu vi cao thâm, còn có thể dòm ngó thiên cơ, hơn nữa sau lưng có thế lực to lớn không gì sánh kịp, năm đó mình có thể tiêu diệt Ngũ Quỷ Tông, thu được Quỷ Vương Kinh, đều là người này tương trợ, bằng không đã sớm chết rồi.
Ngũ Quỷ Tông bất quá là thừa kế da lông của Vu Đạo, gọi là Vu Quỷ chi thuật.
- Mỗi đại thời đại, đều sẽ có kiếp số to lớn. Vu Đạo thượng cổ chung kết, Nhân đạo đại hưng, không biết bỏ mình bao nhiêu Thần Ma Yêu Tổ, đó là tranh đấu kéo dài mấy ngàn năm, không ngừng chiến đấu, vô số hư không đổ nát, vô số chủng tộc diệt tuyệt, ở trong tranh đấu máu và lửa, văn minh nhân loại ra đời, nhân nghĩa đạo đức lễ pháp ra đời, Vu Đạo nhược nhục cường thực trở thành Tà Đạo, nên các triều đại đều căm thù Vu Cổ chi thuật đến tận xương tuỷ.