Long Phù

Chương 197: Chương 197: Nhật Nguyệt Long (1)




Man Hoang chi địa cách bờ biển rất xa, dựa theo thương đội bình thường, chỉ sợ phải đi nửa năm, chỉ có điều Đại Long Khải của Cổ Trần Sa có thể bay, hơn nữa tốc độ phi hành tương đối nhanh, nhưng dù vậy cũng phải bay ba ngày.

Đại Long Khải không có năng lực phun ra nuốt vào linh khí, không bằng thần kiếm của đám người Lưu Vũ, nhanh chóng phi hành, cực kỳ tiêu hao linh khí.

Tuy nói nuốt viên Linh Tinh kia, nhưng linh khí đã bị hắn dùng Nhật Nguyệt Luyện chậm rãi tiêu hóa, dung nhập bản thân áo giáp, khiến cho áo giáp kiên cố hơn, tương đương với bị tiêu hóa hết rồi, hiện tại muốn phi hành, phải tiếp tục bổ sung linh dịch.

Phi hành một ngày, đến buổi tối, hắn tìm một chỗ hạ xuống, trước dùng Thú Hồn Thạch bày Tụ Linh Trận, lấy trứng Huyền Vũ trấn áp lên, lập tức trong trận linh khí cuồn cuộn, sau đó hắn cắm lên mười tám cây Thiên Long Tụ Linh Kỳ, ở trong trận đặt một cái chén ngọc.

Chén ngọc này là Ngọc Hàn Lộ cho, chuyên môn chứa đựng linh dịch.

Trong trận tràn ngập sương mù, đều hội tụ vào trong chén ngọc, khi trời sắp sáng, trong chén ngọc đã có hơn mười giọt linh dịch, non nửa chén. Hắn tưới hết lên Đại Long Khải, trong giáp lại linh khí cuồn cuộn, có thể duy trì hắn phi hành.

Có Thú Hồn Thạch, Thiên Long Tụ Linh Kỳ, trứng Huyền Vũ bày trận, bố trí Tụ Linh Trận cực kỳ thuận tiện, tùy thời tùy chỗ có thể dùng.

Đương nhiên, người khác không có không gian tế đàn, không thể mang theo nhiều Thú Hồn Thạch như vậy, cũng không thể nào làm được như hắn.

Hắn không nỡ dùng linh tinh phi hành, chỉ phải tạm thời chế tạo linh dịch.

Kỳ thật linh dịch cũng cực kỳ trân quý, một giọt từ mấy nghìn đến vạn nguyên, trên thị trường còn rất khó mua được. Hắn cái này là tương đương với tiêu hơn mười vạn nguyên.

- Khó trách rất ít người phi hành, cho dù có pháp bảo bay lượn cũng sẽ đi đường. Căn bản bay không nổi, cho dù là cao thủ Đạo cảnh thất biến, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không lựa chọn phi hành, tiêu hao cương khí quá lớn.

Ngay cả Cổ Trần Sa cũng rất đau lòng.

Thu thập xong Tụ Linh Trận, lần nữa bay lên, ba ngày sau hắn đi tới bờ biển.

Chậm chạp hạ xuống, chân đi trên đất bằng, hắn nhìn trang viên liên miên ở phía xa, không thể không nói, Vương phủ của Đại hoàng tử là có khí phái nhất trong các hoàng tử.

Hắn là hoàng tử lớn tuổi nhất, thời điểm Thiên Phù Đại Đế còn chưa đăng cơ đã có hắn, không phải hoàng tử khác có khả năng so sánh.

Mặc dù biết phủ đệ này xa xa không bằng Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu, nhưng Cổ Trần Sa không dám xem thường, hắn lấy ra một viên linh tinh để cho Đại Long Khải bao bọc, cam đoan thời điểm gặp được cao thủ giáp này không bị tuột xích.

Thời điểm Đại Long Khải bị công kích sẽ nhúc nhích hóa giải lực lượng, này cũng phải tiêu hao linh khí, gặp phải công kích càng mạnh mẻ, linh khí tiêu hao càng nhiều, nếu không có linh khí, vậy sẽ co lại thành một đoàn, mất đi năng lực phòng ngự.

Nếu là Đạo cảnh nhất biến nhị biến bình thường, coi như đạt được Đại Long Khải, cũng nuôi không nổi. Tuy đến Đạo cảnh có thể hấp thu linh khí, chỉ có điều linh khí hút vào trong cơ thể sẽ dung nhập huyết dịch, tản khắp toàn thân, nếu cao thủ Đạo cảnh muốn lấy được linh dịch, trước phải không cho linh khí tản ra, chứa đựng ở trong đan điền, dần dần tích lũy, lại từ trong lỗ chân lông ở ngón tay bức ra, hấp thu ước chừng ba ngày, mới có thể luyện ra một giọt linh dịch.

Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, hắn bắt đầu lẻn vào trong phủ.

Mặc dù áo giáp có khả năng ẩn thân, hơn nữa có thể thu liễm khí tức, chó săn cũng không thể ngửi được mùi. Nhưng hắn vẫn lựa chọn buổi tối ẩn núp vào.

Đêm tối không trăng, âm u, Cổ Trần Sa nhẹ nhàng lướt qua trạm gác, tiến vào trong phủ đệ của Đại hoàng tử.

Trong phủ đệ của Đại hoàng tử có rất nhiều cao thủ, minh tiêu, ám tiêu giao thoa lẫn nhau, hầu như không có góc chết, nếu như Đại Long Khải không có khả năng ẩn thân, Cổ Trần Sa muốn ẩn núp tiến vào sẽ rất khó khăn, lần trước hắn tiến vào Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu, dựa vào là giả mạo Ảnh Tế Ti, mà bây giờ là không thể giả mạo.

- Thật giàu có.

Trong phủ khắp nơi là Nguyệt Thạch khảm nạm, đèn đuốc sáng trưng, mặt đất phủ kín ngọc thạch, tiến vào phủ đệ thì có linh khí nhàn nhạt phiêu dật, cả phủ đệ là một cái Tụ Linh Trận thật lớn.

- Đây là Sơn Hải Thần Thai Cục, ở giữa núi biển, mượn núi trầm ổn, biển bành trướng, hai khí tương giao, các loại bảo bối trấn áp, ở mắt trận có thể thai nghén thần thai, đương nhiên đây chỉ là thuyết pháp khoa trương, nhưng bố cục này không phải chuyện đùa, kiến tạo lên còn phức tạp hơn Huyền Vũ Xuất Hải của ta.

Cổ Trần Sa âm thầm dò xét bốn phía, đã nhìn ra một ít manh mối.

Trên thực tế trước khi hắn tới đã tìm Long Vũ Vân hiểu rõ bố cục trong phủ đệ của Đại hoàng tử, đương nhiên Long Vũ Vân cũng không cách nào biết thân nhân của nàng bị giam giữ ở nơi nào, bí mật của Đại hoàng tử căn bản không dò hỏi được, chỉ có điều một vài bố cục hạch tâm là có thể hiểu rõ.

- Đúng rồi!

Chậm rãi tìm kiếm, lại không tìm được nơi giam giữ, cái phủ đệ này quá lớn, cho dù đi dạo mười ngày tám ngày cũng chưa chắc lục soát hết, nhưng Cổ Trần Sa cũng không vội, chậm rãi đi tới, chỉ thấy một cung điện, rất trang nghiêm túc mục, trên đó viết Tiếp Thánh Điện, trong nội tâm hắn không khỏi vui mừng.

Hắn biết rõ đồ vật trong Tiếp Thánh Điện là cái gì.

Đó là thánh chỉ, chiếu thư mà hoàng thượng ban cho hoàng tử, tất cả đều phải tu kiến cung điện cung phụng. Mặc dù không có tính tác dụng thực chất gì, nhưng cũng là vinh quang vô thượng.

- Đại hoàng tử được ban thưởng sắc phong rất nhiều, thánh chỉ chiếu thư một đống lớn, ta phải lấy đi tế tự, rút ra Thiên Tử Chi Khí, nhất định có thể làm Nhật Nguyệt Tế Đàn tấn chức, trừ lần đó ra, nói không chừng có thể đạt được thức thứ tư của Nhật Nguyệt Đồng Huy.

Cổ Trần Sa vui vẻ, trốn ở cửa, thừa lúc người hầu quét dọn, ẩn núp tiến vào, quả nhiên thấy từng đạo thánh chỉ bày ở trên kệ, còn có hương khói cung phụng.

Thánh chỉ không phải pháp bảo trọng yếu gì, chỉ là vật tượng trưng, thủ vệ sẽ không quá sâm nghiêm, cũng không có ai rảnh rỗi tới trộm thánh chỉ làm gì, cho nên những người hầu kia quét dọn xong liền đóng cửa lại.

Cổ Trần Sa tay chân nhanh nhẹn, trực tiếp quét sạch thánh chỉ, chiếu thư trên kệ, nhét vào không gian tế đàn.

Sau khi hắn đột phá Đạo cảnh, nắm giữ lực lượng tế tự càng thêm tinh diệu, có nắm chắc ở trong quá trình tế tự, không tổn hại thánh chỉ, trực tiếp rút ra Thiên Tử Chi Khí, sau khi tế tự xong, lại trả về chỗ cũ, giống như chưa hề động qua.

- Cổ Trần Sa tế tự trời xanh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.