Long Phù

Chương 136: Chương 136: Nộ Quyền (2)




Cổ Chấn Sa phân phó:

- Cầm giấy bút đến.

Sau đó, một con diều hâu phóng lên trời.

Mà ở phía tây, Cổ Trần Sa luyện công, Nghĩa Minh lại tiêu thất, tới tận đêm khuya mới về:

- Chủ nhân, Thập hoàng tử kia muốn hại ngài, viết thư cho Đại hoàng tử, nói Long Vũ Vân trợ giúp ngài kiến công lập nghiệp.

- Ta sớm đoán được sẽ có chiêu này, nhưng lão Thập phản ứng quá chậm, kỳ thực tình báo của lão Đại không chỗ không có, sự tình Long Vũ Vân giúp đỡ ta, chỉ sợ hắn sớm đã biết.

Cổ Trần Sa không quan tâm những thứ này:

- Tu vi của lão Thập, lão Tam, Lâu Bái Nguyệt như thế nào?

- Thập hoàng tử đã đến Đạo cảnh nhị biến, hắn tu luyện Vu Đạo Nộ Quyền, quyền này sớm đã thất truyền, cũng không biết từ nơi nào học được, uy lực cực lớn. Tam hoàng tử đã đến Đạo cảnh ngũ biến Bách Khiếu Tụ Linh, tu luyện Bất Động Minh Tôn Pháp, phải mượn Tiên Thiên Vạn Hóa Đồ mới có thể luyện thành. Lâu Bái Nguyệt tựa hồ tu luyện Đại Đồ Thần Pháp, Đạo cảnh nhị biến, nhưng mơ hồ có mùi vị đột phá tam biến.

Tu vi của Nghĩa Minh cực kỳ cao thâm, ẩn núp làm thám tử, nghe được không ít tin tức.

- Đại Đồ Thần Pháp.

Cổ Trần Sa nghe được tin tức này, chấn kinh không thua gì Tam hoàng tử:

- Phụ hoàng lại truyền bí pháp này cho nàng? Đến cùng là vì sao? Lão Thập mới tấn thăng Đạo cảnh, lại tiến triển tấn mãnh như vậy, ngắn ngủi không tới một tháng, đã đột phá nhị biến?

- Bước vào Đạo cảnh, nhất biến chỉ là tích góp linh khí mà thôi, dựa theo tình huống bình thường thì mấy năm có thể bước vào nhị biến. Có linh đan diệu dược, sẽ bớt đi rất nhiều khổ công. Cửa ải khó khăn nhất chính là từ Phàm cảnh đến Đạo cảnh, cửa này nhất định phải tự mình tìm hiểu, không thể dùng thủ đoạn mưu lợi, bằng không sau này khó có thể tiến thêm.

Nghĩa Minh nhắc nhở:

- Tu hành có địa phương có thể sử dụng ngoại lực, nhưng điểm mấu chốt thì tuyệt đối không thể.

- Điểm ấy ta biết.

Cổ Trần Sa sớm có lĩnh ngộ:

- Tu hành không mượn ngoại lực, sẽ hãm nhập Ma Đạo, sinh ra tâm duy ngã độc tôn, nhưng toàn bộ nhờ vào ngoại lực, cũng sản sinh tâm nương tựa, nhất định phải chưởng khống tốt.

- Bất quá dưới trướng của chủ nhân, ngoại trừ năm người Lưu Vũ, thì căn cơ quá yếu, đều là bình dân, từ nhỏ chưa từng nghiêm khắc huấn luyện và điều dưỡng, khó thành tinh nhuệ.

Nghĩa Minh quan sát hai trăm bốn mươi ba người luyện công, có chút lắc đầu.

- Lẽ nào dùng Hổ Lang Đan cũng không được?

- Hổ Lang Đan có thể, nhưng có ít thứ nhất định phải từ nhỏ ma luyện, ở trong linh hồn dưỡng thành loại thói quen tu hành nào đó, Hổ Lang Đan cho bọn hắn lực lượng, cũng cho bọn hắn tính cách cứng cỏi, nhưng thói quen tu hành không phải một sớm một chiều có thể dưỡng thành.

- Này thì không có cách nào.

Cổ Trần Sa ngẫm lại mình:

- Ta từ nhỏ cũng không được huấn luyện nghiêm ngặt, cái này cũng có thể là nguyên nhân ta trì trệ không thể đột phá Đạo cảnh.

- Chủ nhân còn tốt, có lẽ là tài cao ngất trời, nên đã nhìn ra rất nhiều huyền cơ.

Nghĩa Minh nói:

- Ta muốn nói với chủ nhân một chuyện, lần này xuất quan tấn công Man tộc, nhất định phải thu bản vẽ Hóa Long Tháp vào tay.

- Hóa Long Tháp? Đó không phải truyền thuyết thượng cổ sao? Đã từng có Hoàng Đế muốn người trong thiên hạ đều thành Long, triệu tập vô cùng thợ thủ công, kỳ tài thiên hạ nghiên cứu, nghiên cứu ra được một tòa tháp, chỉ cần ở bên trong bồi dưỡng, có thể có phẩm chất của Long. Nhưng chưa thành công.

Cổ Trần Sa hỏi:

- Man tộc cũng có?

- Một vị Man Đế của Man tộc chúng ta lấy được bản vẽ chế tạo kia, lúc này đang nghiên cứu chế tạo, chỉ cần tháp này có khả năng chế tạo, mọi người mạnh mẽ, Man tộc chúng ta có thể thoát khỏi Tà Thần khống chế, tự mình cố gắng tự lập.

Nghĩa Minh nói:

- Nếu chủ nhân thu được bản vẽ, ở trong phủ đệ kiến tạo tháp này, có thể tạo ra vô số nhân tài.

- Tháp này cũng chưa chắc kỳ diệu như vậy.

Cổ Trần Sa cau mày:

- Không ngừng vươn lên cần nhờ ý chí bản thân, nhưng Man tộc cường đại, lại không phải phúc của chúng ta. Nói đến phủ đệ, cũng không biết Long Vũ Vân xây dựng phủ đệ của ta như thế nào, ta cũng phải trở về nhìn một chút. Nhưng đi kinh thành, cho dù phi hành, cũng phải cần hai ba ngày.

- Chủ nhân không vội, muốn xây dựng căn cơ, ở kinh thành nhiều người nhãn tạp không thích hợp, ta cảm thấy ở quan ngoại xây dựng tốt nhất. Trong Man Hoang khắp nơi hiếm dấu chân người, có địa phương phong thuỷ cực tốt, có thể xây dựng phủ đệ, bồi dưỡng nhân tài. Càng mấu chốt là, Man Hoang khuyết thiếu vật tư, rất khó vận tải, nhưng chủ nhân lại có pháp bảo Động Thiên cấp, vậy thì có thể nói hoàn mỹ.

Nghĩa Minh kiến nghị.

- Đây là ý kiến hay! Kinh thành đúng là nhiều người mắt tạp, có bất kỳ bí mật gì cũng sẽ bị tra xét, còn không bằng ở Man Hoang tìm kiếm địa vực kiến tạo phủ đệ, làm nơi đóng quân bí mật. Chỉ là cách quá xa, kinh thành xảy ra chuyện gì, căn bản không có cách chạy tới.

Cổ Trần Sa suy xét tai hại.

- Đây cũng là tai hại, nhưng chủ nhân có pháp bảo Động Thiên cấp, đến lúc đó thuần dưỡng Kim Sí Đại Bằng Điểu, bỏ tất cả người và vật vào trong động thiên, sau đó cỡi Đại Bằng Điểu, rất nhanh thì có thể đến kinh thành.

Nghĩa Minh nói.

- Cái này cũng được.

Cổ Trần Sa tự nhiên không thể nói pháp bảo Động Thiên cấp của mình là Tế Thiên Phù Chiếu, không thể cho ngoại nhân biết, hắn cân nhắc lợi hại, cũng biết mình ở Man Hoang kiến tạo bí doanh là tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.