Long Vũ Vân nghe ra tính nghiêm trọng trong lời nói, sắc mặt cũng nghiêm túc lên, suy nghĩ một hồi mới nói:
- Nếu như là một mình ta thì không sao cả, nhưng thuộc hạ, gia tộc của ta nhiều người như vậy, nếu quy thuận thất bại, rơi vào miệng cọp liền chết không có chỗ chôn, tất cả huyết mạch của Long Kiếm Đảo cũng theo đó đoạn tuyệt, năm đó ta cũng chuẩn bị quy thuận Đại hoàng tử, lại bị lừa gạt, làm hại chúng ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hiện tại nước mất nhà tan. Nếu ngươi có thể từ trong tay Đại hoàng tử cứu đệ đệ muội muội, còn có cha mẹ của ta, ta từ nay về sau thề với Hải Thần, triệt để hiệu trung với ngươi, tất cả Long Kiếm Đảo triệt để quy thuận, sẽ không còn chút do dự.
- Thì ra là thế.
Trong lòng Cổ Trần Sa lại thở ra:
- Lão Đại bội bạc, giết người luyện huyết, đã vào tà ma, nếu ngươi muốn báo thù giết hắn, ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng hắn dù sao cũng là huynh đệ của ta, ta sẽ không đi động thủ giết hắn. Về phần giải cứu đệ đệ muội muội và cha mẹ của ngươi, chuyện này không thể đổ trách nhiệm cho người khác, ngươi yên tâm, chỉ cần bọn hắn còn sống, thì ta có nắm chắc cứu bọn họ về.
- Ngươi có lòng tin như vậy?
Long Vũ Vân bán tín bán nghi.
Cổ Trần Sa đương nhiên là có tin tưởng, hắn có thể từ trong Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu trộm ra vô số tài phú, từ chỗ lão Đại Cổ Hằng Sa giải cứu mấy người cũng không coi vào đâu.
Đến lúc đó làm người hôn mê, để vào Nhật Nguyệt Tế Đàn, đi ra lại cứu tỉnh, sẽ không tiết lộ bí mật.
Phủ đệ của lão Đại Cổ Hằng Sa mạnh mẽ hơn nữa, cũng không thể so sánh với Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu.
Huống hồ Cự Linh Thần Giới của mẫu thân hắn vẫn còn ở trong tay Đại hoàng tử, nếu có cơ hội cũng phải cầm về.
- Đợi chuyện này xong xuôi, ta sẽ đi cứu thân nhân của ngươi.
Cổ Trần Sa nói:
- Ít thì mấy tháng, nhiều thì nửa năm, ta cam đoan bọn hắn bình yên vô sự xuất hiện ở trước mặt ngươi.
- Chuyện này khó khăn to lớn, không thể khinh thường, trong phủ đệ của Đại hoàng tử cao thủ nhiều như mây, căn bản không thể nào âm thầm cứu ra, trừ khi ngươi cầu xin hoàng thượng, nhưng chuyện này hoàng thượng chắc hẳn sẽ không quản.
Long Vũ Vân vẫn chưa tin.
- Hoàng thượng đương nhiên sẽ không quản việc này, ta không có bằng chứng, ngược lại sẽ bị triều thần công kích, nói là ác ý hãm hại. Ngược lại phiền toái.
Cổ Trần Sa sớm đã hiểu rõ triều đình tranh đấu, chuyện này chỉ có thể âm thầm, không thể thả ở trên mặt bàn.
- Vậy ngươi có biện pháp nào?
Long Vũ Vân hỏi thăm, cũng có chút không bình tĩnh, đây là tâm bệnh lớn nhất của nàng.
- Ngươi xem đây là cái gì?
Cổ Trần Sa lấy cái chai màu vàng, mở ra, bên trong là linh dịch ngâm lấy Thất Thánh Luyện Tâm Đan.
- Đây là...
Nhìn đan dược bảy màu kia, Long Vũ Vân nghĩ nửa ngày:
- Đây là Thất Thánh Luyện Tâm Đan! Ngươi từ đâu lấy được?
- Ngươi cho rằng ta mang binh đến phụ cận Viên Ma Thần Miếu, thật là kế hoạch không chu toàn? Không có nắm chắc?
Cổ Trần Sa cố ý nói, hắn biết phải cho Long Vũ Vân hi vọng, như vậy nàng sẽ dựa vào cạnh mình:
- Thất Thánh Luyện Tâm Đan này là ta từ trong Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu trộm ra, ngươi nói Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu hung hiểm, hay phủ đệ của lão Đại hung hiểm hơn?
- Cái gì?
Long Vũ Vân trừng to mắt:
- Khó trách vài ngày trước ta nghe được tin tức, Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu bị trộm, lại là ngươi làm.
- Việc này là tuyệt mật, không được truyền ra ngoài.
Cổ Trần Sa vội vàng nói:
- Nếu không hậu hoạn vô tận.
- Ta biết.
Long Vũ Vân trở nên tinh thần toả sáng.
- Quả nhiên ta không có nhìn lầm ngươi, tuy bên người Đại hoàng tử cao thủ nhiều như mây, nhưng so sánh với Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu lại không đáng giá nhắc tới, ngươi có thể từ trong đó đánh cắp bảo bối, như vậy cứu thân nhân của ta dễ như trở bàn tay, Thất Thánh Luyện Tâm Đan này, ngươi còn có dư thừa hay không?
- Đan này tặng ngươi.
Cổ Trần Sa nhét tới.
- Thật sự?
Long Vũ Vân không thể tin được, cũng không đi đón:
- Ngươi có biết đan này giá trị bao nhiêu không? Cho dù là Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân cũng chém giết tranh đoạt, dùng đan này tương đương với trực tiếp nghe Thánh Nhân viễn cổ diễn giải.
- Trong mắt ta, nhân tài là vô giá.
Cổ Trần Sa nói:
- Không có người dùng nó, chuyển hóa thành sức chiến đấu, cải tạo thiên địa, bảo vệ đại đạo, thì đan này không khác gì tảng đá, thiên lý mã cũng phải có người cỡi nó.
- Ngươi là một nhân vật, tương lai nhất định sẽ hào quang vạn trượng.
Lúc này Long Vũ Vân mới bắt đầu thừa nhận một thứ gì đó:
- Ta thu, ngươi yên tâm, sự tình trong đất phong của ngươi, ta sẽ tận tâm tận lực, trước mắt bên Hàn Lộ kia là qua lại lắc lư, đặt cược bốn phía, nhưng cái này cũng không có cách nào, có một số việc không phải nàng có thể làm chủ, lợi ích của Bảo Ngọc Quốc quá phức tạp.
- Những thứ này ta đều hiểu.
Trong lòng Cổ Trần Sa minh bạch, ở đâu cũng có giang hồ, trên triều đình có đảng phái tranh giành, nội bộ Bảo Ngọc Quốc đấu còn lợi hại hơn:
- Nhưng có chút thời điểm, chỉ có tín niệm kiên định, mới có thể phá được cửa ải khó, nếu khoảng chừng lắc lư, ngược lại không thu hoạch được gì.
- Ta sẽ nói chuyện kỹ càng với Hàn Lộ, dù sao từ hiện tại xem ra, ngươi mới là đáng tin nhất.