Long Phù

Chương 182: Chương 182: Xây dựng đất phong (2)




- Vương gia, kỳ thật việc cấp bách nhất hiện tại là đả thông con đường.

Tuyết Hương nói:

- Trước mắt chúng ta cách Vạn Lý Trường Thành cũng không xa, chỉ hơn ba ngàn dặm, nhưng có rừng rậm dãy núi cách trở, con đường không thông suốt, coi như xây dựng thành trì, người ở phía ngoài cũng không cách nào tiến đến, chỉ có xây đường, người quan nội mới chạy tới cuồn cuộn không dứt.

- Lời này không sai.

Cổ Trần Sa chấp nhận:

- Nhưng con đường dài đến mấy ngàn dặm, chúng ta làm sao tu kiến? Chính giữa còn phải phá núi xây cầu, cho dù ta là Thần Tiên cũng bất lực.

- Không sao, chúng ta không cần làm xa như vậy.

Tuyết Hương lấy địa đồ ra.

- Đây là vị trí của chúng ta, đây là vị trí Thừa Thiên Quan, trong một tháng này, hoàng thượng đã lệnh các nơi bắt đầu tu kiến dịch trạm và con đường ở quan ngoại, tầng tầng đẩy vào mấy trăm dặm, người Thiên Công Viện cũng tới quan ngoại, ở cách Thừa Thiên Quan mấy trăm dặm thành lập phân viện, đồng thời hoàng thượng đã hạ chỉ, để cho hào môn thế gia xuất quan, có thể bỏ vốn mua sắm đất đai ở quan ngoại, cực kỳ tiện nghi, rất nhiều hào môn thế gia tranh mua, cho nên chỉ cần chúng ta chặt cây, cho đội ngũ có thể thông qua là được, nhanh thì mấy tháng, chậm thì một năm, chỉ sợ con đường sẽ thông đến nơi này.

- Chỉ sợ chưa hẳn.

Cổ Trần Sa lắc đầu.

- Thiên Công Viện sẽ làm đường đến nơi đây, nhưng không phải chuyện dễ dàng, Man Hoang to lớn như vậy, tu kiến quá nhiều con đường, tự nhiên có nặng có nhẹ. Ta phải đi biên quan một chuyến, trao đổi với người của Thiên Công Viện, bỏ tiền mời bọn hắn nhanh chóng đả thông, trừ lần đó ra, còn phải mời bọn họ tới xây thành.

- Vương gia, mời Thiên Công Viện làm việc cần rất nhiều tiền tài, hoàng tử cũng phải dựa theo giá cả làm việc.

Tuyết Hương không nói nhiều, nhưng ẩn ý rất rõ ràng, là cảm thấy Cổ Trần Sa không có tiền.

- Ta tự có biện pháp.

Cổ Trần Sa không nói rõ, lần trước ở Thần Miếu Đào Huyền trộm cướp nghìn rương vật tư, giá trị tối thiểu mấy ngàn vạn còn nằm mốc meo ở trong Nhật Nguyệt Tế Đàn, không bằng lấy ra bán đi, đổi lấy tiền xây dựng đất phong.

Tam hoàng tử Cổ Phạm Sa cũng muốn đạt được nhóm vật tư này, lại bị Cổ Trần Sa nhanh chân đến trước, vì thế hắn ngay cả tâm tư giết người cũng có.

Mấy ngàn vạn nguyên là số lượng rất lớn, coi như là đại thế gia cũng khó có thể thoáng cái lấy ra.

Cổ Trần Sa không thiếu tiền, chỉ cần thiếu tiền, mình sẽ đi Thần Miếu Man tộc “mượn” tạm.

Bảo Tam Hương lui ra, Cổ Trần Sa đi tìm Long Vũ Vân.

Lúc này Long Vũ Vân đang ở hồ nước ngoài thành, tựa hồ đang đối thoại với tồn tại cường đại nào đó trong hồ. Cổ Trần Sa loáng thoáng trông thấy sâu trong hồ nước có một con cá, khí tức cực mạnh, quyết không dưới Nghĩa Minh.

Xem ra đây chính là Thần Thú của Long Kiếm Đảo, Kiếm Côn.

Vèo!

Cổ Trần Sa thúc giục Đại Long Khải, từ trong thành trực tiếp bay ra, đáp xuống bên cạnh hồ nước, làm cho Long Vũ Vân lắp bắp kinh hãi, Kiếm Côn trong hồ trồi lên mặt nước, nhìn hắn chằm chằm.

Hình dạng của Kiếm Côn giống như cá hố, nhưng trên đầu có nhục giác, sinh hai cánh, có thể bay lên trời, nhưng nó lại thích ở trong nước hơn.

Nó là hậu duệ của Thần Thú thượng cổ.

- Ngươi lại bước vào Đạo cảnh, hơn nữa áo giáp này lại tấn chức, ngay cả tiên thiên cương khí cũng có thể ngăn cản.

Long Vũ Vân ra lệnh, để cho Kiếm Côn chìm vào đáy nước:

- Ngươi đến cùng được kỳ ngộ gì?

- Ngươi không cần quan tâm cái này.

Cổ Trần Sa trực tiếp cắt vào chính đề:

- Ngươi ở biên quan có lẽ có thương đội, hiện tại ta có ít hàng hóa phải bán, không biết giá cả như thế nào?

- Ngươi có hàng hóa gì?

Long Vũ Vân có chút kinh ngạc:

- Hàn Lộ và ta đã sớm ở biên quan thành lập thương hội, nếu như ngươi có hàng tốt, có thể khai hỏa danh hào của thương hội chúng ta.

- Vậy trước không vội, theo ta đi biên quan một chuyến.

Cổ Trần Sa nói:

- Ngươi ở biên quan có bao nhiêu nhân thủ?

- Ước chừng mấy nghìn người, đều là nhân thủ tin cậy, trước mắt chợ ooo biên quan rất nóng nảy, hầu như cả nước đều có người vội vàng chạy tới, giá đất nhanh chóng tăng cao. Lần này chúng ta đánh hạ bộ lạc Man tộc, cũng vận chuyển một ít dược liệu trân quý đến biên quan buôn bán, cực kỳ đắc khách.

Long Vũ Vân nói:

- Trước mắt nơi đây đã trở thành đất phong của ngươi, nhưng dù sao cũng quá xa xôi, biên quan mới là địa phương nhân khẩu tụ tập, ta cảm thấy ngươi còn phải tăng lớn đầu tư ở biên quan. Ta từ nhiều năm trước, đã ở biên quan mua rất nhiều đất, xây dựng cửa hàng, hiện tại bán ra lời mấy chục lần.

- Năng lực của Long Vũ Vân này xác thực rất mạnh, khó trách có thể thống soái mấy trăm vạn quân dân của Long Kiếm Đảo.

Trong lòng Cổ Trần Sa thầm giật mình, những phương pháp nội chính, sinh ý, kinh tế này, hắn tự nhận kém xa nàng, đây là khuyết điểm của hắn, nhưng cũng không che giấu, về sau chậm rãi lưu ý học tập, trong lòng của hắn tính toán, suy nghĩ định rồi mới nói:

- Về sau ngươi tính thế nào, là mang theo người Long Kiếm Đảo quy thuận ta, hay học theo Ngọc Hàn Lộ chần chừ?

Cái này là tỏ thái độ rồi.

Cổ Trần Sa biết căn cơ của mình quá nhỏ bé, trong thời gian ngắn cũng xây dựng không ra gì, nếu Long Kiếm Đảo có thể chính thức quy thuận, sau khi tiêu hóa, có thể củng cố cơ nghiệp, thế lực trong triều cũng sẽ trở nên cường đại.

Hiện tại hắn không ai buôn bán, không ai truyền tin tức, không ai quản lý, thậm chí người hầu hạ trong phủ cũng không có, có thể nói một nghèo hai trắng.

Lời đã nói ra, chỉ nhìn Long Vũ Vân tỏ thái độ như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.