Long Phù

Chương 330: Chương 330: Tái chiến (2)




Trong lúc nói chuyện, hai người nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương có ý tán thưởng, không khỏi cười cười.

Lúc này ở trong kính, tựa hồ Lệ Vãng Sinh, Hằng Bất Động, Viên Sát Sinh vẫn còn thương lượng, thanh âm dần dần nhỏ lại.

Sau đó bọn hắn tách ra, Hằng Bất Động rời khỏi khe hở không gian.

Cứ như vậy, trong Bất Chu Cung chỉ còn lại Lệ Vãng Sinh và Viên Sát Sinh.

Hai người này đợi Hằng Bất Động đi rồi, mới quan sát khắp nơi, gõ gõ đánh đánh, thậm chí dùng tiên thiên cương khí oanh kích khắp nơi, lại không thu hoạch được gì, ngay cả nửa tảng đá cũng không phá nổi, chớ nói chi là đạt được vật gì.

Bất Chu Cung có rất nhiều gian phòng, nhưng đại đa số đều đóng chặt, căn bản mở không ra.

Bận rộn cả buổi, hai người vẫn không thu hoạch được gì, đều lắc đầu.

- Xem ra Bất Chu Cung này còn rất khó mở.

Lệ Vãng Sinh nói:

- Từ nửa tháng trước nó hiện ra vết nứt không gian, có thể tiến vào, ta trước trước sau sau đã đến ba lần, vô luận dùng biện pháp gì cũng không thể phá được.

- Đúng là không có bất kỳ biện pháp nào, pháp lực của Cổ Thiên Tử không phải là chúng ta có thể rung chuyển.

Viên Sát Sinh nói:

- Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ, ở chỗ này chờ đợi hay làm gì?

- Ngươi trở về triệu tập cao thủ, ta ở lại chỗ này.

Lệ Vãng Sinh nói:

- Ta không muốn kinh động bên Vạn Long Sào, những huynh đệ kia của ta không phải đèn đã cạn dầu, nếu biết nơi này có chỗ tốt, sẽ chen chúc mà đến, khi đó sẽ không cách nào làm việc.

- Đã như vậy, ta trở về triệu tập cao thủ, dốc toàn bộ lực lượng.

Viên Sát Sinh nói:

- Ta ở Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu kinh doanh nhiều năm, còn có chút át chủ bài.

- Vậy làm phiền ngươi.

Lệ Vãng Sinh tìm một chỗ, khoanh chân ngồi ngay ngắn, tựa hồ suy tính sơ hở của Bất Chu Cung.

Viên Sát Sinh gật đầu, thân hình hóa thành hào quang chui ra ngoài, mấy cái lập loè đã biến mất không thấy gì nữa.

- Tu vi của Viên Sát Sinh thật mạnh, ta nhớ pháp môn này là Cửu Hỏa Diễm Quang Độn Thuật trong Hỗn Thế Ma Điển, một chớp mắt có thể biến hóa nhiều lần, bộc phát ra tốc độ mạnh nhất, trong sát na vượt qua nghìn dặm.

Cổ Trần Sa nhìn ra pháp môn kia:

- Thi triển thuật này rất hao tổn cương khí, cho dù là Đạo cảnh cửu biến cũng khó thúc giục, coi như miễn cưỡng thúc giục, ở trong chớp mắt cũng sẽ tiêu hao không còn, thoát lực mỏi mệt, Viên Sát Sinh lại đơn giản thi triển ra, chỉ sợ coi như thực lực của chúng ta mạnh mẽ hơn hắn, cũng đuổi không kịp.

- Vậy cũng không phải.

Lâu Bái Nguyệt lắc đầu:

- Mặc dù Cửu Hỏa Diễm Quang Độn Thuật kia rất nhanh, nhưng ta thi triển ra Đại Đồ Thần Pháp, trong đó cũng có độn pháp, tốc độ của hắn chưa chắc nhanh hơn ta, chỉ so tốc độ, hắn ở trước mặt ta không chiếm được bất kỳ tiện nghi gì, trước kia cường độ thân thể của ta không tốt, nếu như cưỡng ép độn pháp, tốc độ quá nhanh, thân thể sẽ chịu không nổi, nhưng bây giờ, ta có thể thi triển Trục Thần Độn Pháp.

- Hiện tại chỉ còn Lệ Vãng Sinh? Chúng ta có vào hay không?

Cổ Trần Sa nói:

- Hay chờ hắn đi, chúng ta lại tới thăm dò.

- Không cần chờ hắn đi.

Lâu Bái Nguyệt đứng dậy:

- Hiện tại ta đi tìm hắn tính sổ, có thể nói là báo thù không cách đêm.

Vèo!

Trên người nàng phát ra tiên thiên cương khí màu trắng, lẫn nhau lưu chuyển, bao trùm cả Cổ Trần Sa, sau đó cương khí màu trắng biến hóa ra màu vàng.

Cổ Trần Sa chỉ cảm thấy giống như thuấn di, còn chưa rõ ràng, người đã bị Lâu Bái Nguyệt mang theo đến cách Lệ Vãng Sinh không xa.

- Ai?

Lệ Vãng Sinh đứng dậy, nhìn thấy hỏa diễm màu trắng của Lâu Bái Nguyệt tản đi, thay vào đó là hắc liên, liên sinh bảy cánh, cánh cánh đều bất đồng.

Trong mỗi cánh hắc liên, đều có một phù văn.

Phù văn kia là một chữ cổ.

Chữ cổ trong đó đại biểu cho tội nghiệt của Thần.

Tựa hồ hắc liên này là vì tuyên án tội ác của Chư Thần mà sinh ra, thẩm phán Tiên Ma, thẩm phán Chư Thần, thậm chí thẩm phán... Thiên Đạo.

- Lệ Vãng Sinh, ngươi đả thương ta đã qua bao nhiêu canh giờ rồi?

Lâu Bái Nguyệt duỗi ngón tay:

- Tuyệt đối không ngờ, ta lại khôi phục nhanh như vậy nha.

- Mới qua mấy canh giờ, thương thế của ngươi chẳng những khôi phục toàn bộ? Hơn nữa tu vi còn tinh tiến? Từ thất biến tăng lên tới cửu biến? Chẳng lẽ là Thiên Phù Đại Đế xuất thủ?

Dù kiến thức của Lệ Vãng Sinh rộng rãi, cũng thiếu chút kinh hãi, dùng nhận thức của hắn, đây căn bản là chuyện không thể nào.

Người bị trọng thương khôi phục đã rất khó khăn, lại còn liên tục tăng lên hai cảnh giới? Chuyện này nói ra ai tin.

- Chút việc nhỏ ấy, đâu cần hoàng thượng tự mình ra tay.

Lâu Bái Nguyệt khinh thường nói:

- Lệ Vãng Sinh, ta cũng không nói nhảm với ngươi, cùng ta tái chiến đi? Nếu ngươi thua, thì ngoan ngoãn cút ra khỏi Bất Chu Cung, không được bước với nửa bước.

- A?

Lệ Vãng Sinh chắp hai tay sau lưng:

- Không biết ngươi được kỳ ngộ gì, thương thế lại khôi phục, nhưng chỉ là Đạo cảnh cửu biến đã muốn chống lại ta, thì vẫn chỉ như lấy trứng chọi đá, cảnh giới chính là cảnh giới, sẽ không bởi vì bất luận công pháp gì mà thay đổi. Đã như vậy, hai người các ngươi cùng lên đi.

- Cổ Trần Sa, ngươi lui ra một chút.

Lâu Bái Nguyệt nói.

- Ân, hai người các ngươi chiến đấu, ta cũng không xen tay vào được.

Tuy hiện tại Cổ Trần Sa tu thành Đạo cảnh ngũ biến Bách Khiếu Tụ Linh, có thể giao thủ vài chiếu với Hằng Bất Động, nhưng so với Lệ Vãng Sinh lại hoàn toàn không phải là đối thủ.

Coi như hắn có Vương Long Khải, Hàng Ma Chi Nhận, Hóa Long Tháp cũng không có tác dụng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.