- Xem ra ngươi cái gì cũng biết, chẳng qua là đang giả ngu mà thôi.
Lệ Vãng Sinh cũng không kinh ngạc, giống như đã sớm biết Hằng Bất Động không đơn giản:
- Ngươi nói không sai, thương lượng chút đi.
- Bên Man tộc kia làm sao bây giờ?
Hằng Bất Động nói:
- Bọn hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Hiện tại Man tộc đã là một miếng thịt mỡ.
Hai mắt Lệ Vãng Sinh kích xạ ra ánh sáng lăng lệ ác liệt.
- Ta đương nhiên phải cắn một miếng, bọn hắn huyết tế cũng không tệ, nhưng lực lượng huyết tế, ta và ngươi chia đều, như thế nào?
- Chỉ giáo cho?
Hằng Bất Động nói:
- Lực lượng huyết tế còn có thể chia đều?
- Đó là đương nhiên, đây cũng là lễ vật ta đưa cho ngươi, chỉ cần ngươi trộm Bách Thánh Đồ ra, chúng ta có thể thu Bất Chu Cung trước, chờ Man Hoàng đến, bọn hắn huyết tế ô nhiễm cung này, chính là làm mai mối cho chúng ta.
Lệ Vãng Sinh cười ha ha:
- Đến lúc đó, không phải chúng ta có thể chia sẻ sao?
- Cái chủ ý này không tệ, nếu đạt được lực lượng huyết tế khổng lồ của Man tộc, tu vi của ta đâu chỉ tăng lên gấp mấy lần?
Hằng Bất Động tựa hồ động tâm:
- Đã như vậy, chúng ta thành giao.
- Một lời đã định.
Lệ Vãng Sinh và Hằng Bất Động đạt thành hiệp nghị.
- Đáng tiếc.
Đột nhiên Viên Sát Sinh thở dài:
- Cho dù có Bách Thánh Đồ, chúng ta cũng chưa chắc mở được Bất Chu Cung, bởi vì một khi cung này mở ra, cơ quan trùng trùng điệp điệp, trận pháp ngàn vạn, trừ khi đạt được Hạo Thiên Kính trong truyền thuyết, dùng kính kia suy tính, hấp dẫn Chu Thiên Nghi, vậy thì không sơ hở tý nào rồi.
- Hạo Thiên Kính, Chu Thiên Nghi, hai kiện bảo bối này là pháp bảo do Thiên Tử Hư và Thiên Tử Chu luyện chế, đều dùng để suy tính thiên cơ, năm đó Thiên Tử Hư nhường ngôi cho Thiên Tử Chu, hai người có thể nói là quan hệ thầy trò, Hạo Thiên Kính và Chu Thiên Nghi ở trong tối tăm có cảm ứng, chẳng khác gì một Âm một Dương, nếu tay cầm Hạo Thiên Kính, sẽ cảm ứng được Chu Thiên Nghi.
Lệ Vãng Sinh cũng nói.
- Vãng Sinh huynh nói những lời này, là có ý gì?
Hằng Bất Động hỏi.
- Ta nghe nói Lâu Bái Nguyệt được Thiên Phù Đại Đế chỉ điểm, đã tìm được phần mộ của Cổ Thiên Tử Hư, có lẽ đã lấy được Hạo Thiên Kính.
Lệ Vãng Sinh nói:
- Nếu Hằng huynh có thể từ trong tay nàng đạt được bảo kính, khả năng thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
- Ta cũng nghe nói Lâu Bái Nguyệt tìm được phần mộ của Cổ Thiên Tử Hư, đạt được vài món bảo bối, nàng cũng từng thi triển qua Hư Không Đại La Đạo, nhưng chưa nghe nói nàng có Hạo Thiên Kính.
Hằng Bất Động nghi hoặc.
- Cảnh giới của nàng căn bản không cách nào thúc giục được Hạo Thiên Kính, tự nhiên sẽ không dùng.
Lệ Vãng Sinh nói:
- Tóm lại chuyện này do ngươi đi nghe ngóng, nếu lấy được, chúng ta sẽ không sơ hở tý nào, nếu không lấy được, như vậy chuyện này sẽ có chút khó khăn trắc trở.
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Hằng Bất Động và Lệ Vãng Sinh đạt thành hiệp nghị.
Cổ Trần Sa và Lâu Bái Nguyệt đã hiểu không ít bí mật:
- Không thể tưởng được Hạo Thiên Kính của ngươi lại có năng lực này, nhưng cũng có thể là Lệ Vãng Sinh cố ý nói cho chúng ta nghe, chúng ta không thể mắc lừa.
- Này là tự nhiên, bất quá Hạo Thiên Kính và Chu Thiên Nghi đúng là có quan hệ rất sâu, lẫn nhau hấp dẫn, hiện tại ta mới biết được thâm ý của hoàng thượng. Thì ra hoàng thượng đã sớm tính toán hết thảy.
Lâu Bái Nguyệt suy tư.
- Nói như vậy, có Hạo Thiên Kính, chúng ta có thể đạt được Bất Chu Cung?
Cổ Trần Sa hơi kích động, cung điện lớn như vậy, không biết ẩn chứa bao nhiêu bảo tàng, nếu đạt được, tài phú sẽ gấp trăm ngàn lần từ trong Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu trộm ra.
- Không có đơn giản như vậy.
Lâu Bái Nguyệt cũng động tâm, nhưng cố gắng giữ tỉnh táo:
- Tu vi của ta và ngươi quá nông cạn, nếu có thể đơn giản đạt được cung này, vậy thì sớm đã bị những lão quái vật kia cướp đi.
- Đúng vậy, ta cũng không tin cung này có thể bị thu dễ dàng.
Kỳ thật Cổ Trần Sa còn rất tỉnh táo:
- Lại nói, coi như thật có thể thu, Bất Chu Cung khổng lồ như vậy, chúng ta cũng nuốt không nổi.
- Không sai, chúng ta tới đây chỉ vì thu vài khô lâu, bắt vài con Thiên Niên Cốt Yêu, muốn ăn hết Bất Chu Cung, kia là si tâm vọng tưởng, việc này phải bàn bạc kỹ hơn. Ta xem tuy đám người Lệ Vãng Sinh tính toán chu toàn, nhưng cuối cùng chỉ sợ là làm mai mối cho người khác.
Lâu Bái Nguyệt suy nghĩ:
- Phải biết việc này là Lệ Vạn Long bày mưu, còn đạt thành hiệp nghị với Man Thánh Hoàng, sao có thể để mấy tiểu nhân vật thu hoạch được?
- Đúng vậy, chúng ta có nên đi vào thăm dò một chút hay không?
Cổ Trần Sa nói:
- Nếu phụ hoàng tính toán hết thảy, nói không chừng chúng ta sẽ có thu hoạch.
- Tự nhiên là phải đi vào thăm dò.
Lâu Bái Nguyệt gật đầu:
- Vào bảo sơn làm sao có thể tay không quay về? Trước mắt thiên hạ đại thế hừng hực như vậy, mặc dù ta và ngươi tiến bộ nhanh chóng, nhưng cuối cùng nội tình quá kém, không thể so sánh với những tông môn tiên đạo và Thánh Nhân thế gia kia, nếu lấy được bảo bối ở trong này, sẽ giảm bớt mấy trăm năm, thậm chí nghìn năm tích lũy.
Tâm cơ của hai người đều thâm trầm, tính toán sâu xa, sẽ không bị tham lam che mờ hai mắt.