- Khá lắm.
Cổ Trần Sa mừng thầm, đi theo phù lục bay lên, bay về hướng tinh phù vừa chỉ dẫn.
Bay đi mấy canh giờ, sắc trời sáng rõ, sao trời biến mất, mặt trời xuất hiện trên không trung, chiếu rọi thiên địa.
Đột nhiên, phù lục đình chỉ bất động, sau đó tản ra.
Cổ Trần Sa biết rõ, chỉ sợ người chuyển thế ở trong khu vực này.
Hắn nhìn phía dưới, phát hiện đó là từng toà thành trì, đã đến khu vực phồn hoa của Võ Châu, nhớ lại địa đồ, hắn biết, đây là thủ phủ Võ Châu.
- Thủ phủ Võ Châu cực kỳ giàu có và đông đúc, chung quanh còn có vài chục toà thành vờn quanh, nhân khẩu mấy ngàn vạn, hào phú võ lâm thế gia không ít, ta phải tìm kiếm như thế nào?
Cổ Trần Sa nhíu mày, nhưng hắn không suy sụp.
Hắn chuẩn bị ở lại nơi này, dùng Tinh tế tìm kiếm.
Hắn giả vờ thành sĩ tử du sơn ngoạn thủy, Cổ Trần Sa lưng đeo trường kiếm, cẩm y hoa phục, xuất hiện trên núi hoang vắng, sau đó đi tới đường lớn, muốn đi vào thủ phủ.
Đường phố dùng Thạch Nê lót thành, rộng lớn đủ cho tám chiếc xe ngựa chạy song song, cũng không có con đường lầy lội, trời mưa xuống khắp nơi đều là bùn nhão, trời nắng thì tro bụi đầy trời.
Hiện tại trên đường lớn ngựa xe như nước, thậm chí còn phân ra vài con đường khác nhau, từ đó tách người đi đường và xe ngựa với nhau.
- Võ Châu kiến thiết không tệ, hơn nữa dân chúng long tinh hổ mãnh.
Cổ Trần Sa quan sát dân phong nhân tình, cũng có một phen tư vị, Chuyết Quyền chi đạo của hắn là quan sát chúng sinh tu hành, có thể bổ dưỡng võ đạo, tu ra biến hóa hoàn toàn mới.
Dân chúng Võ Châu tháo vát, khí chất dũng mãnh, dù là phu nhân tiểu hài tử đều biết quyền cước, Cổ Trần Sa tùy tiện đi đường, hắn nhìn thấy được không ít võ sĩ, thậm chí là võ học đại sư.
Giá! Giá! Giá!
Trên đường lớn, tuấn mã như rồng, mấy chục kỵ sĩ lao nhanh, kỵ sĩ cầm đầu mặc giáp da, giáp da dùng da Đại Lực Cuồng Ngưu chế thành, gần như đao thương bất nhập, lại vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa khí tức trên người của hắn phát ra là phàm cảnh đỉnh cấp, Tông Sư đăng phong tạo cực.
Tuy rằng Cổ Trần Sa hiện tại bước chân vào Đạo Cảnh, đã không phải là phàm nhân, hắn cũng biết võ học Tông Sư phàm cảnh chính là nhân tài khó được.
Hắn năm đó ra ngoài ban sai, tiến vào Bá Nam tỉnh, bên cạnh Tuần phủ cũng chỉ có hai Võ Đạo Tông Sư làm hộ vệ.
Đương nhiên khi đó là Thiên Phù năm mười lăm, mà bây giờ đã qua hai năm, hai năm qua, triều đình tiến công Man Hoang đại hoạch toàn thắng, vô số vật tư Man Hoang liên tục không ngừng đưa vào quan nội, các loại tài nguyên phong phú, dân gian cực kỳ giàu có và đông đúc, rất nhiều người luyện võ đều lấy tinh huyết một ít mãnh thú Man Hoang luyện chế đan dược, tu vi hai năm qua tăng lên cực nhanh.
Thuộc hạ của Cổ Trần Sa tại Tĩnh Tiên Ti tính toán, hai năm qua, Thiên Công Viện tiêu thụ đan dược trong dân gian tăng vọt gấp mười lần.
Bồi Nguyên Đan, Tinh Nguyên Đan những đan dược vốn chỉ có đệ tử hoàng thất mới có thể có được, hai năm qua cũng điên cuồng chảy vào dân gian.
Tài nguyên đan dược khổng lồ như thế chảy vào dân gian, tự nhiên sẽ bồi dưỡng ra không ít cao thủ.
- Chậc chậc, đây là kỵ sĩ Hổ Báo Minh, cầm đầu chính là Tam đương gia Hổ Báo Minh Đinh Tam Phá.
Ven đường, có một quán trà, mấy chục bàn lớn, pha trà là hai vợ chồng già, còn có một tiểu nha đầu tám chín tuổi và tiểu thí hài sáu bảy tuổi đang giúp làm việc lặt vặt.
Sinh ý quán trà không tệ, rất nhiều người nghỉ chân, ăn chút đồ ăn lại vào thành.
Nội thành ăn uống đắt hơn bên ngoài một ít, còn không bằng ăn no ở ngoài thành lại vào, dân chúng bình dân tính toán rất tỉ mỉ.
Cổ Trần Sa nghe thấy mấy tiểu thương nhân uống trà đang đàm luận, tâm thần hắn khẽ động, cũng vào quán trà ngồi xuống, cũng gọi chén trà.
Tuy hắn đã sớm không ăn khói lửa nhân gian, nhưng lại vào quán trà ven đường nghe phàm nhân đàm luận cũng là một phen tư vị khác, cảnh giới Chuyết Quyền rục rịch, hình như có đột phá.
Hắn đã lâu không vào nhân gian quan sát phàm trần.
Hiện tại, hắn mới cảm thấy, mình vẫn là một phần tử trong chúng sinh.
- Hổ Báo Minh gần đây lợi hại, nghe nói Minh chủ Giáp Nhất Đao ôm đùi thế tử Đại hoàng tử Hằng Thân Vương trong triều đình, làm việc cho hắn, đã nhận được một ít ban thưởng, hiện tại đã bước chân vào Đạo Cảnh, đây chính là Thần Tiên trong người bình thường, cũng có thể không cần ăn cơm, mà là lăng không thu lấy thiên địa linh khí.
Có một thương nhân đang bàn luận.
- Lão Ngô, ngươi lại khoác lác rồi, ngươi làm sao biết chuyện của những đại nhân vật này.
Một thương nhân khác cười rộ lên.
- Hắc hắc, ngươi đừng nói, ta làm sinh ý mua sắm dược liệu, lần trước ngẫu nhiên đi nạp thiếp tửu cho Tiểu Hương chủ Hổ Báo Minh, dâng lên hạ lễ, từ bàn rượu nghe được.
Thương nhân gọi là lão Ngô tự đắc cười cười:
- Hôm nay ta cũng kéo quan hệ với Hổ Báo Minh, nếu các ngươi muốn phát tài, có thể liên thủ với ta. . .
Cổ Trần Sa nghe trong chốc lát, phát hiện thương nhân gọi là lão Ngô khoác lác rất nhiều, nhưng ngược lại cũng nghe tin tức thú vị, chính là nhi tử Cổ Hằng Sa Cổ Đạn Kiếm đang kinh doanh thế lực khắp nơi.
Hổ Báo Minh là cái gì hắn không biết, nhưng hắn đoán ra, nhất định là đại bang hội trong dân gian.
Cổ Đạn Kiếm kẻ này phi thường không đơn giản, thậm chí có khả năng liên lụy đến Cự Linh Thần, đối mặt kẻ này, cho dù tu vi của Cổ Trần Sa tăng nhanh, cũng không thể không phòng.
Thời điểm hắn suy nghĩ, quán trà có một thanh niên mặc quần áo sĩ tử đi vào, đi tới bàn hắn ngồi xuống, chắp tay:
- Huynh đài cũng là sĩ tử đi ra ngoài du lịch?