Long Phù

Chương 270: Chương 270: Tổ ba người (2)




- Không cần hành lễ, ngồi xuống đi.

Cổ Trần Sa ngẩng đầu nhìn thấy Thiên Phù Đại Đế đứng ở trước một bản đồ tinh vực, vô số vòng xoáy ngôi sao, liên tục lưu chuyển, khiến cho người nghĩ đến vũ trụ thâm thúy, thiên địa bao la.

- Ba người các ngươi đối với việc dung nhập tiên đạo vào triều đình như thế nào?

Thiên Phù Đại Đế hỏi.

- Hoàng thượng, tiên đạo truyền thừa từ viễn cổ, pháp lực cao thâm, Thất Thập Nhị Huyền Môn có khả năng thông thiên triệt địa, nếu có thể dùng thực lực bản thân tạo phúc dân chúng, chính là phúc của muôn dân trăm họ. Bất quá bọn hắn quen cao cao tại thượng, xem phàm nhân như con sâu cái kiến, hoàng thượng muốn bọn hắn làm việc, sẽ không dễ dàng như vậy.

Lâu Bái Nguyệt thẳng thắn.

- Viễn cổ nhân loại có Thánh Nhân, tu vi vượt qua những Tiên Nhân kia rất nhiều, nhưng bọn hắn ở lại trần thế, truyền đạo thụ nghiệp, lưu lại giai thoại muôn đời. Ta cảm thấy phải dùng đức hạnh của những Thánh Nhân kia đến cảm hóa người trong tiên đạo.

Cổ Trần Sa đưa ra ý kiến của mình, hắn dùng qua Thất Thánh Luyện Tâm Đan, biết Thất Thánh Nhân trách trời thương dân, lòng mang muôn dân trăm họ, đạo đức mẫu mực.

- Tiên đạo không giống Thánh đạo, Tiên đạo mờ ảo xuất trần, chú ý hành nhân tính, hợp Thiên Đạo. Thánh đạo là nâng đại nghĩa, thương muôn dân trăm họ, giáo hóa thiên hạ.

Cổ Hoa Sa nói:

- Bất quá những năm này Thánh đạo dần dần ảnh hưởng tới Tiên đạo, trong Tiên đạo cũng chú ý làm việc thiện tích đức, làm sự tình chính nghĩa. Ta cảm thấy có thể dung nhập Thánh đạo vào trong Tiên đạo, cả hai kết hợp lại.

- Cũng không tệ.

Thiên Phù Đại Đế khen ngợi:

- Chuyện này muốn làm được không phải một sớm một chiều. Bái Nguyệt nói rất hay, nếu người trong Tiên đạo thật có thể tạo phúc dân chúng, thiên hạ sẽ thịnh thế như thế nào? Bọn hắn cũng từ trong lê dân đi ra, nhưng sau khi có kỳ ngộ, thoát ly khó khăn, liền thờ ơ lạnh nhạt nhìn chúng sinh giãy giụa, đây là cái thái độ gì?

- Phụ hoàng, chúng ta nhất định sẽ làm tốt việc này.

Cổ Trần Sa nói:

- Tuy những đệ tử tiên đạo kia rất mạnh, nhưng nhi thần có lòng tin quần nhau với bọn họ.

- Rất tốt.

Thiên Phù Đại Đế gật đầu:

- Gần đây ngươi làm được rất tốt, trọng thương Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu, chiêu nạp Cổ Độc Tông, để bọn chúng khu trùng luyện đan, trị bệnh cứu người, khiến cho nạn sâu bệnh ở Man Hoang giảm bớt, công lao này vượt qua đám người tiểu Thập rất nhiều.

Cổ Trần Sa vội vàng nói:

- Những thứ này đều là nhi thần phải làm, không dám xưng công lao, cũng là dựa vào thần uy của phụ hoàng, bằng không làm như thế, sớm đã bị những người trong tiên đạo kia tìm tới tận cửa trảm yêu trừ ma, hô đánh kêu giết, dùng thực lực hiện tại của nhi thần, còn kém đệ tử tiên đạo rất xa.

- Lời này của ngươi đã nói đến điểm trọng yếu.

Thiên Phù Đại Đế nhíu mày:

- Ba người các ngươi, tiểu Tứ xuất sắc nhất, có thể giao thủ với những đệ tử tiên đạo kia, Bái Nguyệt thì chưa tới thời điểm thức tỉnh, mà Thập Cửu ngươi yếu nhất. Đương nhiên ta cũng có thể lập tức để các ngươi biến thành cường giả tuyệt đỉnh, thậm chí trở thành Thần cũng không phải việc khó, nhưng đường của mình, vẫn phải cần các ngươi đi, hết thảy đều để ta làm, vậy ta tồn tại có ý nghĩa gì? Ta làm hết thảy, đều là theo đạo chúng sinh tự mình cố gắng, cuối cùng dù không có ta, cũng có thể ở trong khó khăn đi tiếp, hơn nữa đi ổn định, sẽ không ngã xuống.

Nghe Thiên Phù Đại Đế nói, không biết vì sao, sâu trong nội tâm Cổ Trần Sa tuôn ra dự cảm xấu.

Trong đó lời Thiên Phù Đại Đế nói, để cho hắn càng thêm khiếp sợ, chính là dù biến bọn họ thành Thần cũng không phải việc khó.

Thần là cái gì? Kia là tồn tại vận chuyển Thiên Đạo, tìm hiểu tạo hóa, hầu như bất diệt, sinh tử tiêu tan ở một ý niệm, trong nháy mắt có thể biến hạt bụi hóa thành hồng hoang.

Bao nhiêu tu sĩ muốn có Thần vị mà không được, cho dù là Cổ Thiên Tử tay cầm Tế Thiên Phù Chiếu, chính thức đạt được thiên hạ, ngưng tụ Thiên Tử chi khí, sắc phong Thần Linh, kia cũng chỉ là sắc phong mà thôi, không phải trực tiếp đề bạt phàm nhân thành thần.

Những người được sắc phong kia, trên thực tế tu vi đã đến gần Thần vô hạn.

Trực tiếp biến Cổ Trần Sa, Lâu Bái Nguyệt, Cổ Hoa Sa thành Thần, đây là cảnh giới như thế nào?

Thiên Đạo cũng chưa hẳn có khả năng.

Nhưng Thiên Phù Đại Đế lại nói không phải việc khó gì.

Đây là thần thông bực nào?

- Vận mệnh tạo hóa, cứng rắn vận chuyển, cho dù là Thần cũng khó thoát vẫn lạc.

Thanh âm của Thiên Phù Đại Đế trở nên thê lương.

- Nếu ta định ra con đường tương lai cho các ngươi, vậy thì tương đương với cắt đứt khả năng biến hóa vô hạn.

Ba người đều trầm mặc, bọn hắn tự nhiên nghe không hiểu lời nói của Thiên Phù Đại Đế.

Vị Hoàng Đế này ở trong mắt bọn hắn, đã ở trước mắt, lại xa xôi vô hạn, không thể chạm đến, cảm thấy giống như một giấc mộng xa xôi, không quá chân thật.

Đế Vương nhân gian, ai sẽ cường đại như thế?

Cổ Thiên Tử, ai cường đại như thế?

Chư Tiên Chúng Thần, ai cường đại như thế?

Nhưng giờ khắc này, người cường đại nhất kia đứng ở trước mặt mình, nói chuyện với mình, đây không phải một giấc mộng sao?

- Trẫm nhất thời nghĩ tới tương lai.

Thiên Phù Đại Đế vẫy tay, bầu không khí trở nên hòa hoãn:

- Biết quá nhiều, có thể tùy ý nhìn thấu tương lai, không phải sự tình vui sướng gì. Bái Nguyệt, ngươi cảm thấy một ngày kia, trẫm đột nhiên biến mất, thiên hạ này sẽ trở nên như thế nào?

- Hoàng thượng...

Lâu Bái Nguyệt kinh hô, nàng không dám tưởng tượng một màn kia.

- Không sao, thẳng thắn đi.

Thiên Phù Đại Đế nhìn nóc nhà, giống như xuyên thấu qua nóc nhà nhìn trời xanh.

- Thiên hạ khi tụ khi tán, duyên tới duyên đi, chắc hẳn các ngươi cũng biết, tất cả hành động của trẫm, phá vỡ quy tắc tồn tại từ xưa tới nay. Đương nhiên, cái này đi tới tương lai, không biết còn tồn tại hay không.

- Hoàng thượng.

Lâu Bái Nguyệt lấy lại bình tĩnh:

- Nếu hoàng thượng đột nhiên biến mất, thiên hạ sẽ lập tức chia năm xẻ bảy, tiên đạo bị áp chế sẽ điên cuồng trả thù triều đình, cùng lúc đó, Man tộc, Tà Ma, Yêu tộc cũng sẽ bạo phát, giết dân chúng thiên hạ cho hả giận. Tiên Ma Yêu Thần bị hoàng thượng áp chế quá lâu, bọn hắn không thể làm gì hoàng thượng, nhưng sẽ chuyển dời phần thống hận này lên người triều đình và dân chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.