Cổ Trần Sa tu vi tinh thâm, lại biết rõ Thánh Nhân trời sinh khủng bố, loại người này vừa ra đời, đã có thể có được trí tuệ phi phàm, tìm hiểu Thiên Đạo, hiểu được pháp tắc, bất cứ võ học gì nhìn một lần sẽ không có bí mật gì đáng nói, căn bản không cần học tập cũng vận dụng thuần thục, thậm chí còn tinh thâm hơn cả người sáng tạo.
Tư chất thượng đẳng và thiên tài là cách biệt một trời một vực.
Thiên tài và kỳ tài cái thế cũng cách biệt một trời một vực.
Mà kỳ tài cái thế và Thánh Nhân trời sinh có khác biệt như chín tầng trời.
Đến nay mới thôi, Cổ Trần Sa cũng biết rõ, Đại Vĩnh triều ngoại trừ Pháp Vô Tiên ra, không có xuất hiện qua Thánh Nhân trời sinh, mấy ngàn năm qua, bên trong Tiên đạo Huyền Môn cũng không có xuất hiện qua. Về phần Văn Hồng, đó là thiên mệnh chi tử, cũng không nằm trong phạm trù Thánh Nhân trời sinh.
Pháp Vô Tiên xuất hiện, lập tức lực áp toàn trường.
Ngay cả Cổ Đạn Kiếm cũng kiêng kỵ.
- Tu vi Pháp Vô Tiên lại tiến bộ rất nhiều, ta nhìn không thấu. Nói như vậy, tuy rằng tu vi ta tiến bộ cực nhanh, bây giờ còn không phải là đối thủ của người này, nhất định phải liên thủ với Bái Nguyệt mới có thể áp chế người này.
Cổ Trần Sa không ngừng tự hỏi bản thân.
Tuy rằng Lâu Bái Nguyệt tìm hiểu Đại Đồ Thần Pháp, tu vi tiến bộ hầu như có thể dùng nghe rợn cả người để hình dung, nhưng tu vi hiện tại chỉ sợ vẫn còn kém Pháp Vô Tiên, muốn ngăn chặn Pháp Vô Tiên, nhất định phải liên thủ với Cổ Trần Sa.
Cảnh Phồn Tinh cũng nhìn rõ người tới là Pháp Vô Tiên, sắc mặt của hắn còn khó nhìn hơn cả Cổ Đạn Kiếm.
Hắn mặc dù tu thành Đại Đạo Kim Đan Mười tám biến, nhưng đối mặt Thánh Nhân trời sinh Pháp Vô Tiên, trong lòng cực kỳ kiêng kỵ. Hắn chính là đệ tử Thiên Địa Huyền Môn, bản thân lại là kỳ tài cái thế, hắn hiểu rõ tư chất Thánh Nhân trời sinh hơn người khác rất nhiều, dĩ nhiên cũng biết rõ Pháp Vô Tiên khủng bố.
- Pháp Vô Tiên mỗi lần xuất hiện đều tiến bộ, chúng ta giao thủ hai lần, trong thành bảo một lần, thời điểm tranh đoạt Bất Chu Cung một lần, đều bởi vì cố kỵ phụ hoàng, hắn không có xuất toàn lực.
Cổ Trần Sa nhớ tới hai lần đối chiến cùng Pháp Vô Tiên, đối phương đều không có thi triển ra bản lĩnh chân chính, nếu như phát uy toàn bộ, người này sẽ rất khủng bố.
- Như thế nào? Ngươi không cút?
Pháp Vô Tiên nhìn Cảnh Phồn Tinh,
- Thực cho rằng ngươi là đệ tử Thiên Địa Huyền Môn thì ta không dám giết ngươi?
- Không thể ngờ, ngay cả Pháp Vô Tiên cũng dòm ngó Vũ Khúc tinh chuyển thế.
Cổ Đạn Kiếm trông thấy bầu không khí không đúng, vội vàng đứng ra nói chuyện:
- Tư chất của ngươi còn trên cả Vũ Khúc tinh chuyển thế, tối thiểu phải là Thất tinh chi chủ mới có thể chống lại ngươi. Vì cái gì còn dòm ngó kẻ này?
- Chuyện của ta, còn chưa tới phiên ngươi để ý tới.
Pháp Vô Tiên không thèm quan tâm Cổ Đạn Kiếm:
- Ta biết sau lưng ngươi có một Thần, thế nhưng mà Thần lén lút như vậy, không dám xuất hiện, mà thực lực của bản thân ngươi trong mắt ta là không đáng giá nhắc tới. Còn không cút cho ta?
- Pháp Vô Tiên, ngươi thật tự đại, bối cảnh của ta và tồn tại sau lưng, tuyệt đối không phải ngươi có khả năng tưởng tượng ra được, ta muốn Vũ Khúc tinh chuyển thế này, Pháp Vô Tiên, có bản lĩnh ngươi cứ mang đi, ta muốn xem tu vi cảnh giới của ngươi có đủ hay không?
Đôi mắt Cổ Đạn Kiếm bắn ra hoả diễm xanh biếc, giống như Quỷ Thần.
- Cũng tốt! Đã như vậy, ta sẽ giết tất cả các ngươi.
Trên tay Pháp Vô Tiên xuất hiện một đoàn tinh mang lập loè:
- Vừa vặn, ta gần đây tu luyện một kiện Pháp bảo, cần rất nhiều linh hồn làm Linh Nguyên, tụ họp ý thức, sau khi các vị ở đây chết đi, linh hồn rất thích hợp.
- Đúng không? Pháp Vô Tiên, ngươi thật kiêu ngạo, đáng tiếc ngươi là Thánh Nhân trời sinh, nhưng lại không phải Thánh Nhân chân chính.
Vào lúc này, trong trận lại xuất hiện một đám người, cầm đầu là nam tử mặc Hoàng bào, đầu đội vương miện, trên người toả ra khí chất vương giả.
Trong nội tâm Cổ Trần Sa khẽ động, hắn nhìn đám người, lại có Trần Kiếm Phong, Trần Linh Vận.
Vậy hiển nhiên, đây là hoàng thất Hiến triều năm đó, nam tử cầm đầu không hề nghi ngờ, chính là Trần Thiên Hoang. Thái Tử năm đó may mắn còn sống sót.
Người Hiến triều còn sót lại luôn hoạt động tại Man Hoang, được Thái Sư Văn Hồng che chở, sống rất thoải mái, những năm qua cũng tích súc không ít lực lượng.
Nhất là Thái Sư Văn Hồng thu Bất Chu Cung, vị tất cả bảo khố tích góp của Thượng Cổ Thiên Tử Chu đều nằm trong tay người này, hắn không có khả năng không bồi dưỡng một đám nhân vật.
Tuy nói ngày đó tại nơi chôn xương, Thái Sư Văn Hồng nói, Bất Chu Cung chẳng qua là tạm thời mượn, sau này sẽ trả cho Lâu Bái Nguyệt. Cổ Trần Sa lại bán tín bán nghi với lời này.
Tu vi Trần Thiên Hoang như một đám sương mù, cũng không thấy rõ lắm. Nhưng mà Cổ Trần Sa kết luận kẻ này không có tu thành Đại Đạo Kim Đan.
Trần gia năm đó không xuất hiện kỳ tài cái thế, cũng có tư liệu về Trần Thiên Hoang, chẳng qua là thiên tài mà thôi.
Thiên tài dựa theo lý luận là có thể tu thành Đại Đạo Kim Đan, nhưng cũng chỉ là lý luận, trên thực tế thiên tài không biết phải trải qua bao nhiêu kỳ ngộ, bao nhiêu cơ duyên xảo hợp mới có thể tu thành.
Chỉ có kỳ tài cái thế, mới có thể thuận buồm xuôi gió, vững vàng tu thành Đại Đạo Kim Đan.
Nhưng có thủ đoạn nghịch thiên của Thái Sư Văn Hồng, Trần Thiên Hoang có thể cải biến tư chất cũng không phải là không có khả năng.
Năm đó Chu Thiên Tử cũng có được Tế Thiên Phù Chiếu, trong bảo khố Bất Chu Cung có lẽ có đan dược vô thượng do trời xanh ban cho.
- A?
Pháp Vô Tiên trông thấy Trần Thiên Hoang đến, cũng không kinh ngạc:
- Thì ra là một đám phế vật Trần gia, cũng muốn đạt được Vũ Khúc tinh chuyển thế? Văn Hồng có tới không? Tới, ta không cách nào tranh phong với hắn. Chưa tới, chỉ bằng đám phế vật các ngươi đều phải chết.
- Thái Sư đã sớm tính tốt rồi, kẻ này thuộc về chúng ta.
Trần Thiên Hoang không có sợ hãi:
- Pháp Vô Tiên, ngươi có bản lĩnh cứ thử một chút.
- Các ngươi đã muốn chết, còn không lui xuống, vậy thì đừng trách ta.
Ánh mắt Pháp Vô Tiên nhìn đám người, ai tiếp xúc với ánh mắt của hắn, đều cảm thấy trong nội tâm lạnh như băng.
Hắn tay áo hất lên, bắt lấy gã sai vặt đang đứng trong sân.