Long Phù

Chương 146: Chương 146: Trường thành sừng sững (2)




Lâu Bái Nguyệt nở nụ cười:

- Hắn hiểu tính cách của ta, biết ta sẽ không lấy chùa, giả bộ phóng khoáng mà thôi, cùng ta cò kè mặc cả, thì lộ ra quá thấp kém, trực tiếp cho ta như vậy, ta tự nhiên không thể cho hắn đồ vật quá tệ. Như vậy trái lại hắn chiếm tiện nghi. Nhưng ta hết lần này tới lần khác lại thu, cũng không đáp lễ, trêu đùa hắn một chút, xem hắn đau lòng như thế nào.

- Chủ nhân, ngài thật đưa đan này cho nàng?

Nghĩa Minh cũng lặng lẽ hỏi.

- Không sao cả, đan này đối với ta mà nói không quá trân quý, nàng khẳng định sẽ có đáp lễ, coi như không bồi lễ, cũng sẽ thiếu một nhân tình.

Cổ Trần Sa thật là không đau lòng, giết mấy con hổ lang mà thôi, này có cái gì phải đau lòng.

Dọc theo đường đi, Lâu Bái Nguyệt không đề cập tới việc này, tựa hồ thu thì thu, nhưng nàng vẫn âm thầm quan sát Cổ Trần Sa, phát hiện người này yên lặng chạy đi, suy tính võ học, thần du thiên ngoại, thật không để hai mươi viên Hổ Lang Đan ở trong lòng, không khỏi cau mày.

Hành quân gấp hai ngày hai đêm, mưa lại chưa dừng qua.

Cổ Trần Sa và binh sĩ dưới trướng còn tốt, Giác Giao Khải như cái lồng bảo hộ, nước mưa căn bản không dính, toàn thân khô mát, nhưng binh lính dưới trướng của Thập hoàng tử, Tam hoàng tử lại ướt nhẹp, ở trong gió thảm mưa sầu gian nan bôn ba, tuy bọn hắn võ công cao cường, cấp bậc thấp nhất cũng là Võ Sĩ, nhưng thể năng cũng bị suy yếu nghiêm trọng.

Võ Sĩ, Võ Sư thậm chí Tông Sư, đều sẽ bị bệnh tật xâm hại, rất nhiều Tông Sư trên giang hồ là bệnh chết, vết thương cũ phát tác, già yếu sinh bệnh. Duy chỉ có bước vào Đạo cảnh, hấp thu linh khí, mới có thể tẩy trừ huyết nhục ô uế.

Cho dù là Chiến Mãng Giáp cũng không đỡ được nước mưa và hàn khí thẩm thấu.

Thập hoàng tử hận đến ngứa răng, nhưng không phát tác. Ngược lại Tam hoàng tử khuôn mặt bình tĩnh, sớm tập mãi thành thói quen, tuy tướng sĩ dưới trướng hắn toàn thân ướt nhẹp, nhưng tinh thần đều ở vào đỉnh phong, không hổ là tinh binh quanh năm tọa trấn quan ngoại.

- Đến Vạn Lý Trường Thành rồi...

Đi đi, đột nhiên ở đường chân trời xa xa, xuất hiện ngọn núi lớn màu xám xanh vô biên vô hạn, tựa hồ là rào chắn ở cuối trời.

Nhìn kỹ, ngọn núi lớn kia lại là tường thành, cao vút như mây, người ở dưới tường thành giống như con kiến ở trước mặt con voi. Đây không phải tường thành, mà là kỳ tích.

- Trời ạ.

Đây là lần đầu tiên Cổ Trần Sa nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành, kém chút quỳ trên mặt đất cúng bái, hắn thấy qua rất nhiều tường thành, kiến trúc to lớn, cũng ở trong điển tịch xem qua ghi chép về Vạn Lý Trường Thành, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn không dám tin tưởng.

Đây quả thật không phải tường thành, mà là chuyển cự sơn tới, chẻ thành bộ dạng của tường thành.

Thấy thành tường này, Cổ Trần Sa cảm giác giống như đi tới quốc độ của cự nhân, hết thảy đều nhỏ bé như vậy.

Ở trong mười năm, xây dựng ra trường thành như vậy, ngăn vô số bộ lạc Man tộc ở bên ngoài, căn bản không phải lực lượng của người, mà là lực lượng của Thần làm ra.

- Mỗi lần thấy Vạn Lý Trường Thành, ta đều cảm giác Man tộc căn bản không có khả năng chiến thắng vương triều mạnh mẽ như vậy, bất kỳ bách tính nào đi tới nơi này, đều sẽ bội phục Thiên Phù Đại Đế sát đất.

Nghĩa Minh cảm thán:

- Ngay cả rất nhiều bộ lạc của Man tộc chúng ta, thấy trường thành này cũng mất đi lòng tin, cảm thấy Đại Vĩnh Vương Triều là quốc gia thiên hữu.

Cổ Trần Sa tham lam thưởng thức Vạn Lý Trường Thành trước mắt, lại thấy rất nhiều bách tính, sĩ tử, nhân vật võ lâm đến nơi này, có bách tính cũng là lần đầu tiên tới, đều quỳ xuống cúng bái.

Mỗi năm các nơi không biết có bao nhiêu người đến tham quan Vạn Lý Trường Thành, phàm là người xem qua, đều sẽ lòng tin kiên định, cho rằng triều đình vô địch.

Cổ Trần Sa từng nghĩ những ghi chép kia nói quá sự thật, nhưng hiện tại xem ra, ngay cả hắn cũng bị chấn động.

Nhìn Vạn Lý Trường Thành, hắn cảm thấy cái gì Đạo cảnh, cái gì Cửu Ngưu Nhị Hổ, thậm chí Luyện Khí Thành Cương, Ly Địa Đằng Không, Lưu Ly Ngọc Thân… đều chỉ là bụi bặm.

Từ xưa đến nay, bao nhiêu Đế Vương xây dựng sự nghiệp to lớn, nhưng so với cái này, đều giống như phù vân.

Cho dù tu thành Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân, muốn kiến tạo Vạn Lý Trường Thành này, cũng như kiến càng lay cây.

- Phía trước chính là Thừa Thiên Quan, chúng ta tiến vào bên trong có thể tiến hành hội hợp.

Lâu Bái Nguyệt vung roi chỉ tới.

Tuy Thừa Thiên Quan nói là quan, chẳng bằng nói là cứ điểm to lớn, ở phía dưới Vạn Lý Trường Thành xây dựng môn hộ, tầng tầng chiến bảo, qua lại giao nhau, phía trên có đại bác, cự nỏ...

Thương nghiệp ở nơi này phồn hoa hơn chợ phiên gần trạm dịch mấy chục lần, các loại nhà cao tầng xây dựng ở xung quanh trường thành, ngay ngắn rõ ràng, hàng hóa thương đội ngày đêm không ngừng, giống như nước chảy, còn có thương đội từ quan ngoại đến, có đội ngũ thắng lợi trở về, sắc mặt vui mừng, có đội ngũ toàn thân máu tươi, rên rỉ kêu than, càng có âm thi thể khóc líc, nhưng người kia là xuất quan đến Man Hoang đào kim đào bảo mất mạng, hoặc bị Man tộc giết chết, bị mãnh thú ăn thịt, hoặc bị chướng khí độc trùng cắn chết…

- Lại có không ít khí tức cao thủ Đạo cảnh...

Cổ Trần Sa cực kỳ nhạy bén, cảm giác được nơi này cao thủ nhiều như mây, tàng long ngọa hổ.

- Đó là đương nhiên, ở dân gian vẫn có rất nhiều cao thủ ẩn dấu, bọn hắn không muốn hiệu lực cho triều đình bị trói buộc, ưa thích tiêu dao tự tại.

Nghĩa Minh nói:

- Thậm chí có vài nhân vật Tà Đạo hợp tác với Man tộc, quy thuận chúng ta. Lúc này Đại Vĩnh và Man tộc sắp khai chiến, rất nhiều cao thủ đều sẽ tới nơi này đục nước béo cò, thuận tiện đến chợ phiên buôn bán dược liệu và các loại bảo bối ở Man Hoang.

Cổ Trần Sa ngẫm lại cũng phải, tự mình ở dân gian tu thành Đạo cảnh, không ăn khói lửa nhân gian, tự nhiên sẽ du sơn ngoạn thủy tiêu dao tự tại, không muốn bị triều đình trói buộc.

Tuy nói trong thiên hạ tất cả là đất của vua, nhưng Vô Tận Đại Lục quá lớn, Đại Vĩnh Vương Triều thống nhất trăm quốc cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

Trong cương vực ở ngoài Đại Vĩnh Vương Triều, có không ít môn phái tiên đạo từ thượng cổ lưu truyền xuống, vài chục năm trên trăm năm sẽ tới thế gian chọn lựa đệ tử, những thứ này cũng không phải triều đình có khả năng quản lý.

Ở trên đường lớn đã giới nghiêm, Tổng Đốc của Thừa Thiên Quan tới đây tiếp ứng, rất nhiều quan viên càng sớm chờ, binh sĩ kéo dài hơn mười dặm, quân uy hùng tráng.

- Thập Cửu điện hạ tiếp chỉ.

Bên cạnh Tổng Đốc Thừa Thiên Quan có mấy thái giám, thấy đội ngũ đến, liền phát ra âm thanh.

Cổ Trần Sa vội vã xuống ngựa, biết đây là ý chỉ sắc phong mình làm Quận Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.