- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tiểu Thập Cửu từ nhỏ có thể giấu tài che mình, trí tuệ hơn người, gần đây ban sai lập công, lòng ta rất an ủi. Nay phong làm Quận Vương và ban chút ít tài bảo, cố gắng phát huy, nếu ngày sau lại lập công, còn sẽ có phong thưởng, triều đình thưởng phạt phân minh, ngươi phải nhớ nghĩ, không mai một công lao của ngươi, cũng sẽ không bỏ qua khuyết điểm của ngươi.
Thái giám kia đọc thánh chỉ, Cổ Trần Sa biết chính là phong cách của Thiên Phù Đại Đế, lời văn rõ ràng, đơn giản thanh thoát, không cần màu mè.
Đọc xong nhìn Cổ Trần Sa, thái giám kia vội vàng hành lễ:
- Chúc mừng Thập Cửu điện hạ được sắc phong làm Trần Quận Vương, phía sau là kim thư ngọc sách, còn có ba trăm cây Hỏa Phù Thương, chín ngàn viên đạn, còn có ba trăm thanh Tinh Kim Bạch Hổ Chiến Đao, ba trăm bình Đấu Chiến Pháp Tửu, khế đất của hai trang viên hoàng gia, đã tạo sách ở Phủ Nội Vụ.
Sắc phong công thần là đan thư thiết khoán, sắc phong tôn thất là kim thư ngọc sách.
- Người đâu, thưởng cho công công.
Cổ Trần Sa tỏ ý, có chiến sĩ lấy ra một xấp tiền mặt đưa tới.
- Tạ ơn vương gia.
Công công kia cũng không khách khí, ở trước mặt nhiều người thản nhiên tiếp nhận.
Đây là tiền mừng, ở tiền triều là cấm, thái giám chỉ có thể lặng lẽ nhận, không dám trương dương, nhưng ở Thiên Phù triều lại thả cửa, quan viên thái giám đều có giao tình lui tới, chẳng qua phải ghi vào hồ sơ, bẩm báo cho cơ cấu giám sát.
Này được rất nhiều quan viên gọi là nền chính trị nhân từ, thái giám trong cung thì hoan hô nhảy nhót.
- Tiền của lão Thập Cửu thật nhiều, ngươi thấy không, khen thưởng thái giám cũng mấy ngàn nguyên.
Thập hoàng tử nói với Tam hoàng tử.
- Tựa hồ hắn phát được tiền của phi nghĩa.
Tam hoàng tử nhớ tới nhà kho trống trơn ở Đào Huyện, biết là Cổ Trần Sa lấy đi, canh cũng không cho hắn uống, nhất thời trong lòng tỏa ra sát niệm.
Ở trong tình báo của hắn, nhà kho kia có mấy ngàn vạn tiền hàng.
Mấy ngàn vạn tài phú, hắn là Vương gia, bổng lộc một năm chỉ mấy vạn, cộng thêm trang viên và các sinh ý, quan viên cung phụng, thu nhập không thể lộ ra ngoài sáng… tính toán đâu ra đấy, một năm cũng chỉ hai trăm vạn, ở trong các hoàng tử đã tính rất nhiều, như vẫn thu không đủ chi, có khi còn phải mượn Phạm gia.
Hoàng tử mặt ngoài phong quang, nhưng vì tranh quyền đoạt lợi, bồi dưỡng nhân tài, nhân tình lui tới, núi vàng núi bạc cũng không chịu nổi.
Nếu mấy ngàn vạn kia tới tay, sẽ bằng gần mười năm hai mươi năm thu nhập của hắn, có thể làm được rất nhiều đại sự.
- Thánh chỉ đến! Trần Quận Vương tiếp chỉ.
Thời điểm Cổ Trần Sa đang thu sắc phong của mình, xa xa lại có thanh âm truyền đến.
- Lại có ý chỉ?
Cổ Trần Sa cả kinh, vội vàng quỳ xuống, lúc này nơi xa lại tới ba thái giám.
- Chỉ dụ: Tiểu Thập Cửu, tấu chương của ngươi ngày hôm trước ta đã xem, nếu Bảo Ngọc Quốc đã có lòng quy thuận, vậy thì phái ngươi xử lý chuyện này. Chờ chiến sự thoáng qua, ngươi có thể đến Bảo Ngọc Quốc chiêu an, nếu làm thỏa đáng chuyện này, chính là một công lớn.
Thái giám mới tới tuyên đọc ý chỉ, cơ hồ nhấc lên sóng to gió lớn, ngay cả Cổ Trần Sa cũng rung mạnh.
Không nghĩ tới tấu chương của mình đã đến tay Thiên Phù Đại Đế, hơn nữa còn truyền ra ý chỉ.
Bất quá điều này cũng không ly kỳ, tấu chương trọng yếu đều dùng con đường bí mật nhanh chóng, hoặc diều hâu, hoặc điện báo càng nhanh, đây là Thiên Công Viện mới nghiên cứu, cho dù cách xa vạn dặm, trong nháy mắt cũng có thể truyền tin.
Này còn không phải khiếp sợ nhất, nội dung bên trong mới là thứ làm cho người ta kinh hãi.
Phái hắn chiêu an Bảo Ngọc Quốc.
Muốn chiêu an một quốc gia, nhân khẩu mấy chục triệu, trong đó phức tạp hỗn loạn, dính dấp vô số thế lực, không khác gì vác núi. Không nói Đại hoàng tử trấn giữ hải cương, mắt nhìn chằm chằm, mình làm như vậy chính là cướp mồi trên miệng hổ, không liều mạng mới là lạ, ngay cả trong Bảo Ngọc Quốc cũng có phái bảo thủ, khẳng định không đồng ý chiêu an, Đại Uy Vương Triều và các loại tà ma cũng nhìn chằm chằm.
Trong triều, rất nhiều thế lực đều muốn chia một chén canh.
Dĩ nhiên, đây cũng là một cơ hội, nếu làm thành chuyện này, chẳng những có thể được Bảo Ngọc Quốc ủng hộ, còn có thể củng cố uy vọng, hội tụ thế lực to lớn.
Hắn giết chết bốn đại ma đầu, Nguyên Soái Man tộc, ở trong mắt rất nhiều người, cũng chỉ là dũng mãnh mà thôi.
Nếu có thể chiêu an Bảo Ngọc Quốc, vậy thì hoàn toàn bất đồng, này lại là hùng tài đại lược.
Trong thánh chỉ nói chuyện này là công lớn, mặc dù chưa nói không xong sẽ như thế nào, nhưng ai cũng biết, nếu như chuyện này không thành, trừng phạt khẳng định sẽ không nhẹ.
Đây là Thiên Phù Đại Đế khảo nghiệm năng lực của hắn.
Dĩ nhiên, mặc dù chuyện này khó khăn, nhưng chỗ tốt cũng không nhỏ, ít nhất có đại quyền này, hoàng tử khác không thể công khai nhúng tay sự tình Bảo Ngọc Quốc.
Nghe được đạo thánh chỉ này, Thập hoàng tử thiếu chút nữa nổi giận, may mà có Tam hoàng tử kéo hắn:
- Lão Thập, không thể hành động thiếu suy nghĩ, đây là ý chỉ của phụ hoàng, nếu như ngươi làm nghịch, ai cũng không cứu được ngươi, ngay cả mẹ của ngươi cũng sẽ chịu phạt.
Lúc này Thập hoàng tử mới tỉnh táo lại.
- Nhi thần tiếp chỉ.
Cổ Trần Sa đứng dậy, thưởng tiền cho thái giám, sau đó theo Tổng Đốc và các quan viên cùng nhau tiến vào phủ Tổng Đốc.
Lúc này hắn đã là Quận Vương, thân phận tôn quý, cộng thêm thánh chỉ của Hoàng Đế ngợi khen, ban thưởng phong hậu, rất nhiều quan viên cực kỳ nhiệt tình, ra sức nịnh bợ, thậm chí có âm thầm tặng lễ, nhưng bị hắn nhất nhất từ chối.
Hiện tại hắn không thiếu tiền.
Thậm chí hắn còn cự tuyệt các quan viên cử hành yến hội, nói đại chiến sắp tới, các tướng sĩ hành quân hai ngày cần nghỉ ngơi, tránh về dịch quán, bế quan tu hành.
Nhận được hai đạo thánh chỉ, chuyện thứ nhất hắn làm là trở về tế tự.
Trong thánh chỉ sắc phong Quận Vương ẩn chứa Thiên Tử chi khí mạnh hơn thời điểm sắc phong Quốc Công rất nhiều, nhất là kim thư ngọc sách, đây mới là thứ trọng yếu nhất.