Cổ Trần Sa nhịn không được cười lên:
- Nếu hắn là Thánh Nhân trời sinh, vậy phụ hoàng là cái gì?
- Hoàng thượng là tồn tại đã vượt qua thiên mệnh chi tử.
Thạch Trung Thiền phân tích:
- Kỳ thật hoàng thượng từng lệnh Thiên Công Viện nghiên cứu tư chất rất sâu, sau đó phân chia, chia làm ngu phu, hơi có tư chất, tư chất trung đẳng, tư chất thượng đẳng, thiên tài, kỳ tài, sau đó mới là Thánh Nhân trời sinh, cuối cùng là thiên mệnh chi tử.
- Còn có loại phân chia này, nó dựa theo đạo lý gì làm ra?
Cổ Trần Sa có chút hứng thú.
- Đây là Thiên Công Viện nghiên cứu vô số ví dụ từ trước tới nay phân chia.
Thạch Trung Thiền cũng nói hăng say:
- Vì thế mấy lão gia hỏa của Thiên Công Viện còn làm ra Trí Tuệ Châu, có thể kiểm tra đo lường tư chất của người, nhưng về sau bị hoàng thượng bảo ngừng, nói nếu dân chúng trong thiên hạ dùng tư chất phân chia, vậy thì quá không công bình, cho dù là ngu phu hay kỳ tài cái thế, đều không có gì khác biệt.
Cổ Trần Sa ngẫm lại Chuyết Quyền của mình, không phải cũng như thế sao? Để cho ngu phu trong thiên hạ cũng có hi vọng.
Bất quá loại phân chia này hắn lại có hứng thú, không biết mình cấp mấy?
- Kỳ thật Thất điện hạ từng bị người vụng trộm đo đạc qua, là tư chất thượng đẳng, ngay cả thiên tài cũng không tính.
Thạch Trung Thiền nói:
- Bất quá bây giờ tu vi của Thất điện hạ là Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân, rất nhiều thiên tài không qua được cửa ải này lại bị hắn vượt qua, có thể thấy được thiên tài cũng không phải tuyệt đối.
- Chỉ sợ ta là trung đẳng.
Cổ Trần Sa nghĩ nghĩ:
- Thái Sư Văn Hồng là thiên mệnh chi tử, theo lệ cũ, thiên mệnh chi tử xuất thế, Chư Thần tránh lui, Quần Tiên cúi đầu, nhưng ở trước mặt phụ hoàng lại không có sức hoàn thủ.
- Vương gia, ta giúp ngươi quy hoạch, đầu tiên, thuộc hạ của ngươi 5000 binh mã, mỗi người phải có Giác Giao Khải, Hỏa Phù Thương, phân phối đầy đủ hết, Thạch Trung Thiết sẽ giúp bọn họ chế định một bộ chiến pháp chuyên môn đối kháng Man binh.
Thạch Trung Thiền định ra kế sách:
- Ngoài ra, Vương gia còn phải tích trữ rất nhiều Bồi Nguyên Đan và Tinh Nguyên Đan, những cái này mới là căn bản, đương nhiên, Đấu Chiến Pháp Tửu tốt nhất.
- Những thứ này ta sẽ dự trữ.
Cổ Trần Sa biết rõ trang bị vũ khí và lương thực chính là thiết yếu của binh gia.
- Tiếp theo nếu Vương gia có thể lấy được pháp bảo là tốt nhất.
Thạch Trung Thiền nói:
- Tuy thành trì này chắc chắn, có thể ngăn cản rất nhiều cao thủ, nhưng nếu là đại nhân vật chính thức, ví dụ như tu thành Đạo cảnh thất biến, có thể bay lượn, thì cơ quan ở đây đều thùng rỗng kêu to.
- Pháp bảo gì?
Cổ Trần Sa vội hỏi.
- Sơn môn của các thế gia nhất lưu, đều có sát trận rất mạnh thủ hộ.
Thạch Trung Thiền nói:
- Ví dụ như đại trận của Pháp gia là Tài Quyết Đại Trận, do một trăm lẻ tám cây pháp phiên cấu thành, một khi thúc dục, hư không đảo ngược, bất luận tồn tại cường đại nào lâm vào cũng sẽ thân tử đạo tiêu, còn có đại trận Lôi gia gọi là Lôi Đế Trảm Long Trận, do ba mươi sáu thanh Lôi Kiếm tạo thành, sau khi khởi động, khắp nơi đều là lôi hỏa cuồn cuộn, cho dù là cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân đụng thoáng một phát cũng chia năm xẻ bảy.
- Loại đại trận này, là mấy ngàn năm qua tích súc thành, đất phong của ta muốn có được chỉ sợ khó khăn.
Cổ Trần Sa làm sao không biết đại trận như thế lợi hại.
- Kỳ thật Huyền Vũ Xuất Hải Cục này, chia làm cửu cung. Bản thân cũng là một đại trận, chỉ khuyết thiếu bảo vật mà thôi, ngươi nhìn ở trong mai rùa, có chín ô. Hiện tại trống trơn như dã.
Thạch Trung Thiền chỉ vào chín điểm nhô lên trong thành trì, đó là đồ vật giống như phong hoả đài, cực kỳ chắc chắn, đứng ở bên trên, có thể nhìn khắp thành trì:
- Thời điểm thái cổ, Huyền Vũ Xuất Hải Cục, trên lưng có cửu cung cách, mỗi cách đều có bảo bối, chia làm Định Hải Châu, Sơn Hải Đồ, Đại Lực Chùy, Hấp Tinh Tháp, Cửu Dương Tiên, Huyền Hỏa Đăng, Thương Lãng Kiếm, Lạc Nhật Cung, Xạ Dương Tiễn. Đương nhiên, đây là chí bảo vô thượng, nếu có thể đạt được, đất phong này trên cơ bản không người nào có thể công phá, bất quá hiện tại những bảo bối này cũng có thể phỏng chế, uy lực không bằng một phần ngàn nguyên lai, nhưng cũng rất lợi hại. Nhưng thời điểm Thiên Công Viện tu kiến, lại không cài đặt cho ngươi.
- Chín kiện pháp bảo kia giá trị cực lớn, dù là đồ dỏm, chế tác cũng hao phí không nhỏ.
Cổ Trần Sa nghĩ nghĩ:
- Có lẽ Thiên Công Viện cũng thấy lỗ vốn.
- Đúng vậy, Thiên Công Viện làm việc sẽ không lừa gạt, chín kiện pháp bảo hàng nhái kia, cũng cần người rất mạnh ra tay, một khi đặt lên toàn bộ, sẽ kích hoạt ra Huyền Vũ chi hồn, hồn này thay đổi thất thường, uy lực to lớn, có thể lăng không bay ra ngoài, sưu tầm địch nhân, đánh chết đối thủ.
Thạch Trung Thiền nói:
- Ta cảm thấy nếu Vương gia còn Thất Thánh Luyện Tâm Đan, có thể cho Thiên Công Viện ra tay bí mật luyện chế, thành trì này mới có thể chính thức vững chắc, không thể phá vỡ. Hơn nữa tu luyện, mỗi người đều có Huyền Vũ đại lực gia trì, hô hấp thổ nạp tầm đó, đều có diệu dụng.
- Chẳng lẽ thế huynh không phát hiện, hiện tại trong lâu đài của ta, cũng có một loại huyền diệu nào đó sao?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Ta sớm đã cảm giác được rồi.
Thạch Trung Thiền gật đầu:
- Hiện tại lâu đài này cực kỳ linh động, ở trong đó tu hành, thời gian dài, dù là người bình thường khí lực cũng gia tăng, cao thủ Đạo cảnh càng có lợi, bất quá đây là bí mật của Vương gia, ta không tiện nghe ngóng.