- Mời chào tông môn tiên đạo? Ta nơi nào có bổn sự lớn như vậy.
Cổ Trần Sa đã nhận được rất nhiều tin tức, biết người trong tiên đạo bôn tẩu ở trong hồng trần, chính hắn đi phường thị ở xung quanh Thừa Thiên Quan cũng nhìn thấy không ít cao thủ.
- Người trong tiên đạo cũng không phải cao cao tại thượng, trong đó cũng có thế hệ hám lợi, chỉ cần lực lượng của ngươi mạnh hơn hắn, hắn sẽ thần phục ngươi.
Trên mặt Thạch Trung Thiền lại có vẻ xem thường:
- Bất quá người của Thất Thập Nhị Tiên Đạo vẫn có vài phần ngông nghênh, cao cao tại thượng, nhưng rất nhiều tông môn nhỏ lại nhao nhao quy thuận triều đình, phụ thân cũng thu nạp không ít, thế gia sau lưng hoàng tử khác ỷ vào uy nghiêm của triều đình, hấp thu rất nhiều, thế lực trong đó không thể coi thường.
- Thế huynh nói như vậy, thì khẳng định có biện pháp thay ta chiêu nạp người trong tiên đạo?
Cổ Trần Sa khẽ động, lại lấy ra hai cái chai màu vàng.
- Những ngày này ta bận rộn, lại quên đáp lễ Hầu gia, hai viên Thất Thánh Luyện Tâm Đan này, hi vọng ngươi mang cho Hầu gia, thuận tiện mình cũng dùng một viên.
- Không được, không được, cái này quá quý trọng. Huống hồ ta đã được Tử Huyết Hồi Sinh Đan, tương đương với thêm một cái mạng.
Thạch Trung Thiền sợ hãi kêu lên.
- Vương gia, ngươi có biết, một viên Thất Thánh Luyện Tâm Đan có thể đổi bao nhiêu bộ Giác Giao Khải không? Mấy vạn bộ cũng dư xài. Những lão gia hỏa Thiên Công Viện kia đều hi vọng nghe được Thất Đại Thánh diễn giải. Vì viên thuốc này, bọn hắn có thể liều mạng.
Thất Đại Thánh Nhân theo thứ tự là Văn Thánh, Võ Thánh, Binh Thánh, Công Thánh, Nông Thánh, Pháp Thánh, Phạm Thánh, Thất Thánh này đã từng liên thủ diễn giải một lần, mở ra trí tuệ cho chúng sinh, thời điểm diễn giải, Thiên Ma, Tà Thần, Yêu tộc đều cực kỳ sợ hãi, nhao nhao đến đây tập kích.
Nhưng Thất Đại Thánh Nhân liên thủ lực lượng cơ hồ vô cùng vô tận, xua tán hết thảy tà ác, ở địa phương bọn hắn giảng đạo, Đạo Vận kết thành viên thuốc này.
Bất quá các Tà Thần cướp đi rất nhiều đan dược này, còn lại thì bị rất nhiều môn phái thượng cổ chia cắt, đã sớm dùng sạch.
- Viên thuốc này cho Hầu gia vừa vặn.
Cổ Trần Sa lại cưỡng ép nhét vào trong tay Thạch Trung Thiền:
- Nếu không dùng viên thuốc này, vậy giữ lại cũng lãng phí, huống hồ ta hi vọng về sau Hầu gia ủng hộ nhiều hơn.
- Thế huynh đã nói như thế, ta cũng không chối từ.
Tuy Thạch Trung Thiền tâm như mặt nước phẳng lặng, nhưng đối mặt viên thuốc này cũng không thể buông tay, bởi vì hắn biết viên thuốc này huyền diệu như thế nào:
- Ta cũng không khách khí với Vương gia, về sau tất vì Vương gia bày mưu tính kế, thao luyện binh mã, kinh doanh đất phong, cũng không sợ triều đình và dân chúng nói Thạch gia chúng ta kết đảng với Vương gia, kỳ thật đây là ý tứ của hoàng thượng, hoàng thượng phê duyệt tấu chương của gia phụ, bảo gia phụ ra sức giúp Vương gia nhiều hơn, xem ra hoàng thượng là có ý tài bồi Vương gia.
- Thì ra là thế.
Kỳ thật trong nội tâm Cổ Trần Sa đã suy đoán, Cự Thạch Hầu kết giao mình, cho mình trợ giúp, nhất định là ý tứ của Thiên Phù Đại Đế, nếu không những Hầu gia này sẽ không chiếu cố hoàng tử nào.
Nếu là lúc trước, quyền quý triều đình sẽ vì mình mưu đường lui, triệt để quy thuận hoàng tử nào đó, nhưng hiện tại Thiên Phù Đại Đế cơ hồ bất tử bất diệt, chỉ cần theo sát hoàng thượng là được.
Tu vi của Thạch Trung Thiền ngay cả Cổ Trần Sa cũng nhìn không thấu, cũng chưa thấy qua hắn ra tay, nhưng đối phương ăn nói tầm đó, phong độ tiêu sái, cười nhìn thiên hạ, tuyệt đối không phải bình thường.
- Thế huynh, không biết hôm nay tu vi của ngươi tới tình trạng gì?
Cổ Trần Sa thử thăm dò.
- Ta sao?
Thạch Trung Thiền cũng không giấu diếm:
- Hôm nay ta là Đạo cảnh thất biến Ly Địa Đằng Không, nhưng còn chưa cô đọng Tam Muội Chân Hỏa.
- Tu vi của thế huynh lại cao như thế.
Cổ Trần Sa có chút hoảng sợ, loại tu vi này, dù ở trong các hoàng tử, cũng cực kỳ lợi hại.
- Cái này không coi vào đâu, Thạch gia rất được hoàng thượng trọng dụng, trước kia đi theo hoàng thượng đạt được không ít bảo bối, ta cũng từ đó hưởng lợi rất nhiều.
Thạch Trung Thiền cười cười.
- Vậy thế huynh cho rằng, trong các huynh đệ chúng ta, ai tu vi xuất sắc nhất?
Cổ Trần Sa ngược lại muốn nghe xem người này giải thích.
- Đương nhiên là Tứ điện hạ.
Thạch Trung Thiền cũng không giấu diếm:
- Người khác cho rằng Tứ điện hạ lơ lỏng bình thường, thực tế tu vi của Tứ điện hạ đã sớm bước vào cảnh giới thần diệu khó lường, một người độc xông yêu huyệt, ở trong bầy yêu tiêu sái mà đến, tiêu sái mà đi, mạnh hơn ta gấp cả trăm lần. Tiếp theo chính là Đại điện hạ, Thất điện hạ, Nhị điện hạ đều không sai biệt lắm. Dưới nữa là Tam điện hạ, Thập điện hạ, còn có Thập Cửu điện hạ ngươi. Về phần điện hạ khác, thì không tính được cái gì.
- Lâu Bái Nguyệt thì sao?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Bái Nguyệt này rất kỳ lạ, dựa theo tu vi, nàng còn có chút nhỏ yếu, tư chất khá cao, lại chưa tới trình độ thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng hoàng thượng lại cực kỳ coi trọng, ra sức tài bồi, trước giờ ánh mắt của hoàng thượng không sai được.
Thạch Trung Thiền cũng rất khó hiểu.
- Ta nghe nói cường giả chân chính của Pháp gia là Pháp Vô Tiên, thế huynh gặp chưa?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Người này rất mạnh.
Thần sắc của Thạch Trung Thiền nghiêm nghị:
- Hắn là thiên tài chính thức của Pháp gia, bất luận võ học gì vừa học liền biết, dùng một lát sẽ tinh, thậm chí không cần bất luận học tập gì, trông thấy sơ hở võ học của đối phương, một kích đánh bại. Có người còn đánh giá hắn là Thánh Nhân trời sinh.
- Thánh Nhân trời sinh, quá khoa trương rồi.