Lời nói của Phạm Phi xoay chuyển:
- Giúp hắn kiến tạo thế lực, trải con đường, không biết có dụng ý gì.
- Có thể là vì Văn Hồng.
Lôi Phi suy nghĩ một chút:
- Đừng nhìn những năm này hoàng thượng không để ý Thập Cửu, nhưng này không phải là tôi luyện hắn sao?
- Thập Cửu từ nhỏ chịu nhiều đau khổ, đã dưỡng thành tính cách cứng cỏi.
Phạm Phi nhíu mày:
- Không giống con của chúng ta, từ nhỏ bọc lấy kim ngọc sinh ra, linh đan linh dược nuôi, mặc dù tu vi tiến triển nhanh chóng, nhưng tính cách quá kém.
- Những thứ này đều là việc nhỏ. Ta chỉ nhìn năm nay dời đô, hoàng thượng tế thiên sẽ như thế nào?
Lôi Phi không biết vì sao, ngón tay hơi dùng sức, quân cờ liền tan vỡ.
Man Hoang, thái ấp của mình.
Cổ Trần Sa mang theo Thạch Trung Thiện du lãm.
Hắn đã từ hành cung ở biên quan trở về, Long Vũ Vân tổ chức tộc nhân đi tìm Trấn Hải Hầu đưa tin, đồng thời về Long Kiếm Đảo khôi phục gia hương, Ngọc Hàn Lộ thì đi chỗ Thương Bộ của Tụ Bảo Hầu nhậm chức.
Đương nhiên, hai người này vẫn là người của hắn.
Trong triều, mỗi hoàng tử đều sẽ an bài thuộc hạ của mình làm quan, sau đó dần dần mở rộng ảnh hưởng của mình ở trong triều.
Hiện tại Tuần Phủ của rất nhiều tỉnh, trên cơ bản đều là người của các hoàng tử.
Ví dụ như Tuần Phủ Bá Nam Tỉnh là môn nhân của Tam hoàng tử Cổ Phạm Sa.
- Thế huynh, ngươi xem thái ấp của ta kiến thiết còn có chỗ nào chưa đủ không?
Cổ Trần Sa và Thạch Trung Thiện đứng ở trên thiên kiều, cầu này dùng sắt thép và gạch nung chế tạo, từ trong thành bảo kéo dài ra, xuyên qua hơn mười dặm, đến trên đỉnh bốn ngọn núi cao, có thể nói xảo đoạt thiên công, đồ sộ muôn phần, đã không giống thế gian.
Thiên kiều như vậy, tổng cộng có tám tòa, thông hướng bát phương.
Trên thiên kiều có pháo đài, trên pháo đài có đại pháo, phòng ngừa nô lệ Man tộc trong lãnh địa làm loạn.
- Vương gia, lãnh địa này mọi sự đã chuẩn bị, cũng có cường giả tọa trấn.
Thạch Trung Thiện nhìn nhìn:
- Nhưng nhân khẩu quá ít, không trấn áp được mười vạn nô lệ, một khi gặp náo động, khó tránh khỏi ứng biến không đủ.
- Ta sẽ bổ sung nhân khẩu.
Cổ Trần Sa chấp nhận:
- Những ngày này dần dần tăng nhiều hơn, ước chừng một năm sau, sẽ hoàn toàn trấn áp Man tộc không thể động đậy.
- Một năm quá lâu.
Thạch Trung Thiện nhìn bầu trời:
- Ta cảm thấy ở trong mấy tháng này phải vững chắc căn cơ, có khả năng nửa năm sau sẽ dời đô, đến lúc đó hoàng thượng nhất định phải tế thiên, không biết sẽ có đại sự gì phát sinh.
- Tế thiên...
Trong lòng Cổ Trần Sa cũng trầm xuống, thực không nguyện ý nhiều lời:
- Đã như vậy, ta cũng chỉ có thể hết mọi khả năng, lại lần nữa tăng cường thực lực.
- Ta dò thăm gần đây Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu có động tác lớn, bộ lạc Man tộc ở xung quanh đều rục rịch, điều binh khiển tướng, chỉ sợ trong mấy tháng này, sẽ tiến hành tập kích quy mô lớn với thái ấp của Vương gia.
Thạch Trung Thiện chỉ xa xa:
- Dãy núi kia, tuy nói là bình chướng tự nhiên, đối với Man tộc khác có lẽ có tác dụng ngăn cản, nhưng đối với Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu mà nói, lại là đại lộ bằng phẳng. Chỉ cần bọn hắn xuất động một đám Ma Viên, là có thể sát thương thái ấp.
Lực lượng của Ma Viên, Cổ Trần Sa xem qua, nhiều vô số kể, ở trong rừng rậm hành tẩu như bay, cho dù mặc Giác Giao Khải cũng chưa hẳn là đối thủ.
Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu muốn tiến công, đợt thứ nhất nhất định là Ma Hầu, sau đó cao thủ hỗn hợp ám sát, trong khoảng khắc thái ấp này có thể sụp đổ.
- Ma Viên ta xem qua, đích thật là lợi hại, thậm chí bọn hắn cũng sẽ giết động vật khác hiến tế cho Hỗn Thế Ma Viên Thần, tăng lên lực lượng của mình, lực lượng bản thân cường đại hơn tu sĩ nhiều, động tác nhanh nhẹn, sức chiến đấu ở trong núi rừng càng mạnh mẽ vô biên.
Cổ Trần Sa suy nghĩ một chút.
- Không biết thế huynh có chủ ý gì tốt?
- Ta tự nhiên sẽ giúp Vương gia bày mưu nghĩ kế.
Thạch Trung Thiện nói:
- Vốn phụ thân để ta tới nơi đây cũng là vì rèn luyện, trước mắt binh mã dưới trướng Vương gia trải qua chỉnh đốn, cùng thuộc hạ của Long Kiếm Đảo, Bảo Ngọc Quốc liên hợp, chọn lựa ra tinh nhuệ, đã có năm ngàn người, nhưng Giác Giao Khải chỉ có một nghìn ba trăm bộ. Cái này là chưa đủ, nếu Vương gia còn có tiền dư, thì không nên lưu lại, toàn bộ mua sắm khải này. Đây là thứ nhất.
- Thứ hai là gì.
Cổ Trần Sa có rất nhiều tài phú, nhưng một mực không lấy ra, chính là sợ cây to đón gió.
- Thứ hai là lôi kéo tông môn tiên đạo.
Thạch Trung Thiện tính toán:
- Trước mắt rất nhiều tông môn tiên đạo đã đến trần thế, chú ý trận chiến giữa Nhân loại và Man tộc này, ta thấy Vương gia có thể mời chào một ít...