Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 301: Chương 301: Biết đau sao lúc đó không tránh?”




Bác sĩ Vương chào hỏi Đường Hạo Tuấn xong liền đưa bản xét nghiệm vết thương cho Mạnh Ngọc.

Có điều lại bị Đường Hạo Tuấn đoạt mất giữa không trung.

“Vết thương nhẹ cấp độ hai?” Đường Hạo Tuấn nhìn kết quả báo cáo, sắc mặt trầm xuống.

Mạnh Ngọc cũng đi qua nhìn: “Da dưới bả vai bị vỡ mao mạch, có chút xuất huyết bên trong, đúng là cấp độ hai, cậu đi kê ít thuốc trị thương ngoài da cho cô ấy đi.”

Câu sau cùng là anh ta nói với bác sĩ Vương.

Bác sĩ Vương gật đầu, đi tới trước bàn làm việc, cầm lấy giấy bút, viết ra mấy dòng chữ, đi ra ngoài, tự mình đi tới quầy thuốc lấy thuốc.

Anh ta vừa đi thì Tống Vy cũng đi từ phòng khám nghiệm vết thương ra.

Thấy Mạnh Ngọc đứng cạnh Đường Hạo Tuấn, cô còn tưởng mình bị hoa mắt, nhịn không được mà giơ tay dụi mắt, sau đấy tiếp tục mở mắt ra, phát hiện Đường Hạo Tuấn vẫn ở đó.

“Tổng giám đốc Đường, sao anh lại tới đây?” Tống Vy nghiêng đầu, nghi hoặc không tôi.

Đường Hạo Tuấn giơ báo cáo khám nghiệm trong tay lên, lạnh lùng hỏi: “Cái câu “bị người đánh không rõ lý do” trên này là sao, ai đánh em?”

Tống Vy cũng không giấu giếm: “Là Tô Thu.”

Sau đó, cô kể lại chuyện xảy ra bên ngoài tòa nhà hiệp hội.

Mạnh Ngọc không xem livestream, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, thế nên nghe xong liền trừng lớn mắt: “Ôi trời, mẹ con nhà này vô liêm sỉ quá rồi, nhất là Tống Huyền. Hạo Tuấn, giờ tôi thật sự rất nghi ngờ, người có nhân phẩm kém như Tống Huyền, thật sự là ân nhân cứu mạng năm đó của cậu sao?”

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng dao động, không trả lời anh ta mà nhìn về phía Tống Vy: “Em làm tốt lắm.”

Biết anh đang khen hành động đưa cả Tô Thu vào đồn cảnh sát của mình, Tống Vy cười ngại ngùng.

Lúc này, bác sĩ Vương đã lấy thuốc về, còn chưa vào đã bị Mạnh Ngọc chặn ở ngoài cửa.

Mạnh Ngọc cầm lấy thuốc trong tay anh ta, sau đó lại tới bên cạnh Đường Hạo Tuấn, đưa thuốc cho anh, cười nham hiểm rồi nhỏ giọng nói: “Thời gian bồi dưỡng tình cảm tới rồi, tiến lên người anh em!”

Nói rồi, Mạnh Ngọc vỗ vai Đường Hạo Tuấn sau đó ra ngoài, còn đóng cửa lại.

Đường Hạo Tuấn nhìn mấy lọ thuốc nặng trĩu trong tay, khẽ nhếch đôi môi mỏng nói với Tống Vy: “Cởi áo ra, tôi bôi thuốc cho em.”

Tống Vy thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần đâu tổng giám đốc Đường, tôi tự làm được.”

Nói rồi, cô muốn lấy thuốc từ tay anh.

Đường Hạo Tuấn không đưa cho cô, anh thẳng thừng mở hộp thuốc ra, sau đó kéo áo trên vai Tống Vy xuống.

Tống Vy còn chưa kịp phản ứng lại, tới khi cảm nhận được cảm giác lạnh căm trên vai mới hiểu ra anh làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, há hốc miệng, một lúc sau mới lên tiếng: “Tổng giám đốc Đường, anh…”

Sao anh có thể như vậy?

Đường Hạo Tuấn không để ý tới lời trách móc của Tống Vy, anh nheo mắt nhìn một mảng thâm tím trên bả vai cô, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Sau đó, anh kéo cô ngồi xuống sô pha trước mặt, bắt đầu bôi thuốc cho cô.

Lúc bôi thuốc, cả người Tống Vy đều căng thẳng, hai tay nắm chặt váy, cắn môi dưới, như thể đang chịu đựng điều gì đó.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy, bôi thuốc thật nhẹ nhàng: “Biết đau sao lúc đó không tránh?”

“Tôi tránh rồi, nhưng tránh không thoát được.” Tống Vy cúi đầu, nhỏ giọng đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.