Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 302: Chương 302: “Vậy tôi đi cùng em.”




Đường Hạo Tuấn mím môi: “Mỗi lần tôi gặp em, mười lần thì có tám chín lần em bị thương, em có thể bảo vệ bản thân mình tốt một chút không?”

Tống Vy bĩu môi: “Tôi cũng muốn chứ, nhưng lần nào tai nạn cũng tới quá bất ngờ, tôi không thể nào ứng phó kịp. Giờ tôi còn đang nghĩ, lúc trước tôi quyết định về thành phố này, rốt cuộc là đúng hay sai đây nữa.”

Khi đó cô trở về, không chỉ vì thành phố này là quê hương của cô, quan trọng hơn là, thành phố này là nơi ngành công nghiệp thời trang phát triển nhất cả nước, sẽ có nhiều cơ hội xây dựng sự nghiệp ở đây hơn.

Nhưng điều cô không ngờ tới là, khi đang chuẩn bị mở rộng sự nghiệp thì cô lại yêu phải người đàn ông không nên yêu là Đường Hạo Tuấn, cũng vì anh mà liên tục xảy ra bao nhiêu chuyện.

Dường như hiểu được trong lòng Tống Vy đang nghĩ gì, Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống rồi nói: “Nhưng tôi lại thấy rất vui vì em đã trở lại.”

“Hả?” Tống Vy sững sờ: “Vì sao?”

Đường Hạo Tuấn không trả lời, cắt băng gạc dán lên vai cho cô.

Tống Vy thấy anh không nói gì, rũ mắt suy nghĩ.

Niềm vui mà anh nói, chắc là chỉ Dục Hỏa Trùng Sinh.

Nếu cô không trở lại, ông Mạc cũng từ chối, nói không chừng tới bây giờ Dục Hỏa Trùng Sinh còn chưa triển khai.

Nghĩ vậy, khóe miệng Tống Vy nở một nụ cười chua xót.

“Được rồi!” Bôi thuốc xong, Đường Hạo Tuấn kéo áo lên cho Tống Vy.

Tống Vy đứng lên: “Cảm ơn tổng giám đốc Đường, vậy tôi đi trước đây, tôi còn phải tới đồn cảnh sát một chuyến nữa.”

“Tới đó xong sẽ về chung cư sao?” Đường Hạo Tuấn rút một tờ khăn giấy trên bàn làm việc của bác sĩ Vương, lau thuốc trên tay rồi hỏi.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, tới đồn cảnh sát xong chắc trời cũng sắp tối rồi.”

“Vậy tôi đi cùng em.” Đường Hạo Tuấn vứt khăn giấy đi.

Tống Vy nhướng mày: “Đi cùng tôi?”

“Em cảm thấy mình có thể lái xe với cánh tay này sao?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt nhìn cô.

Đôi môi đỏ mọng của Tống Vy mấp máy, sau đấy không còn gì để nói nữa.

Tình hình lúc này của cô, đúng là không thể lái xe.

“Được rồi, đi thôi, lát nữa tôi lái xe.” Đường Hạo Tuấn nói, đút tay vào trong túi, mở cửa đi ra ngoài.

Tống Vy không còn cách nào, chỉ có thể đi theo.

Trở lại phòng bệnh của Kiều Phàm.

Kiều Phàm thấy cô vào, lập tức đặt điện thoại xuống: “Tống Vy, kiểm tra xong rồi sao?”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu.

“Thế nào rồi?”

“Vết thương nhẹ cấp độ hai.” Tống Vy phe phẩy tờ báo cáo khám nghiệm vết thương trên tay.

“Vết thương nhẹ cấp độ hai…” Kiều Phàm nhỏ giọng đọc lại một lượt sáu chữ này, con ngươi sau lớp kính lóe lên vẻ hung dữ, nhưng rồi chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại ánh mắt ôn hòa như thường, nói: “Vết thương nhẹ cấp độ hai, có thể cân nhắc mức hình phạt cho Tô Thu rồi.”

“Đúng vậy, thế nên giờ tôi sẽ dẫn bọn trẻ đi.”

Nói rồi, Tống Vy đi tới sô pha, nhẹ nhàng đánh thức hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ mở mắt, thấy mẹ ở trước mặt, vội vàng ôm lấy cô.

Tống Vy tốn không ít sức lực mới có thể thoát khỏi sự làm nũng của hai đứa trẻ, có chút mệt mỏi rồi thở nhẹ một hơi: “Kiều Phàm, vậy chúng tôi đi trước đây.”

“Được.” Kiều Phàm gật đầu cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.