“Tôi đến tìm Hạo Tuần.” Mạnh Ngọc nhìn về phía Đường Hạo Tuấn bĩu môi trả lời.
Tống Vy giật mình gật đầu, trong lòng cũng rất nghi ngờ, làm sao anh ta biết Đường Hạo Tuấn ở chỗ này.
Dường như đã nhìn ra ý nghĩ của cô, Mạnh Ngọc cười hì hì giải thích: “Đây là bệnh viện dưới danh nghĩa nhà họ Mạnh, có bác sĩ trông thấy Hạo Tuấn nên đã nói cho tôi.”
“Thì ra là vậy.” Tống Vy hiểu được.
“Cậu tìm tôi làm gì?” Đường Hạo Tuấn nghiên mặt nhìn về phía Mạnh Ngọc. Biểu tình trên mặt Mạnh Ngọc thu lại, trở nên nghiêm nghị: “Lần trước cậu bảo tôi tìm bác sĩ khoa ngoại về não, tôi đã tìm được một người thích hợp rồi.”
“Ai?” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn híp lại.
“Anh ta tên là Kiều Phàm!”
Là anh ta?
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, môi mỏng cũng nhấp hai cái.
Mạnh Ngọc không phát hiện anh khác thường, vẫn tiếp tục chằm chậm nói: “Bác sĩ Kiều này là chuyên gia hàng đầu về khoa ngoại não, rất nồi tiếng ở nước ngoài, tiếp nhận phẫu thuật không có ca nào thất bại, tôi nghĩ ca phẫu thuật của Giai do anh ta làm chắc chắn sẽ thành công.”
“Mẹ, chú Đường bọn họ đang nói ba nuôi hả.” Tống Hải Dương nhỏ giọng nói.
Tống Vy sờ đầu của cậu: “Đúng vậy.”
Mặc dù âm lượng trò chuyện của hai mẹ con nhỏ nhưng mà vẫn khiến Mạnh Ngọc chú ý.
Anh ta kinh ngạc nhìn về phía hai mẹ con, “Sao vậy, mấy người biết Kiều Phàm?” “Biết.” Tống Hải Dương gật gật đầu nhỏ.
Tống Vy cũng cười: “Đúng vậy, anh ấy với tôi rất thân…”
Nói đến người này, cô bỗng chốc nhớ tới cái gì, theo bản năng liếc mắt nhìn Đường Hạo Tuấn một cái, sửa miệng trả lời: “Là chồng của tôi.”
Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn trong nháy mắt chìm xuống, trong lòng có chút không vui.
Cô lại thích dùng loại đàn ông dối trá như Kiều Phàm làm lá chắn hay sao?
“Cái gì? Kiều Phàm là chồng của cô? Anh ta vậy mà là người năm đó cùng với cô bỏ…”
“Câm miệng!” Mạnh Ngọc kinh ngạc còn chưa nói xong, đã bị Đường Hạo Tuấn lớn tiếng cắt ngang.
Mạnh Ngọc theo bản năng mà ngậm miệng lại, lúc này mới phản ứng lại, mình vừa rồi thiếu chút nữa làm trò trước mặt đương sự nói cô năm ấy theo người bỏ trốn.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi quá ngạc nhiên, cô không bị dọa sợ chứ?” Mạnh Ngọc xấu hỗ cười với Tống Vy.
Tống Vy khẽ lắc đầu, “Không có, chẳng qua anh vừa mới nói bỏ cái gì?”
“Uh… Tôi có nói sao?” Mạnh Ngọc nhìn trần nhà, bắt đầu giả ngu.
“Có!” Tống Hải Dương cười tủm tỉm nhìn anh ta.
Khóe miệng Mạnh Ngọc co rút.
Đứa nhỏ chết tiệc này lại có thể hủy đi sân khấu của anh!
Quả nhiên giống với Đường Hạo Tuấn lớn lên không tí đáng yêu “Được rồi, cậu đi theo tôi ra đây!” Đường Hạo Tuấn đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Mạnh Ngọc nháy mắt một trận với Tống Hải Dương mới đi theo ra ngoài.
Hai người đi vào trong hành lang an toàn.
Mạnh Ngọc lấy một gói thuốc lá từ trong túi áo blouse trắng đưa cho Đường Hạo Tuấn một điều.
Sau khi Đường Hạo Tuấn tiếp nhận, kẹp ở trên tay: “Đổi một bác sĩ khác, Kiều Phàm không được!”
“Vì sao vậy?” Động tác châm thuốc của Mạnh Ngọc dừng lại một chút: “Người tôi cũng đã liên hệ rồi, qua một thời gian nữa anh ta sẽ đến bệnh viện báo cáo, bây giờ thay đổi người cũng đã muộn rồi.”
“Anh ta không đơn giản, đem Giai giao cho anh ta tôi lo lắng!” Đường Hạo Tuấn nhận cái bật lửa mà anh ta đưa tới, nhưng không có ý định châm thuốc.
“Nhưng mà không tìm Kiều Phàm, Giai sẽ không khá hơn được, hiện nay chuyên gia khoa ngoại não nổi tiếng so với Kiều Phàm không phải không có, nhưng cơ bản đều đã lớn tuổi, không thể cầm dao, cậu xác định muốn thay đổi người?” Mạnh Ngọc tự hút một hơi thuốc.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày không nói gì.
Mạnh Ngọc phun ra một vòng khói, nhìn anh: “Hạo Tuấn, cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu thật sự là bởi vì lo lắng cho Giai nên mới không muốn tìm Kiều Phàm?”
“Cậu có ý gì?” Khóe môi Đường Hạo Tuấn trầm xuống.
Mạnh Ngọc gảy tàn thuốc bỗng chốc nở nụ cười: “Ý tứ không phải rất rõ ràng sao, Tống Vy vốn dĩ mới là vị hôn thê của cậu nhưng cô ấy lại bỏ trốn cùng với Kiều Phàm, cắm sừng cậu vì vậy cậu để bụng cũng là bình thường.”
“Cậu nói sai rồi, tôi không hề để bụng!” Đường Hạo Tuấn ấn xuống bật lửa châm thuốc của mình: “Bởi vì Kiều Phàm cũng không phải chồng của cô ấy.”
Mạnh Ngọc bị sặc khói, một hồi lâu mới ngừng tiếng ho khan, viền mắt đỏ nhìn anh: “Cậu nói cái gì?
Chồng của Tống Vy không phải là Kiều Phàm, vậy vừa rồi sao cô ấy…”
“Lá chắn.” Đường Hạo Tuấn nhàn nhạt đáp trả một câu.
Mạnh Ngọc vò một đầu tóc quăn: “Vậy chồng của cô ấy là ai2”
“Ai biết được.” Đường Hạo Tuấn rủ mắt nhìn đốm lửa trên điều thuốc, không biết suy nghĩ cái gì.
Mạnh Ngọc bĩu môi: “Được rồi, Kiều Phàm không phải chồng cô ấy cũng tốt, sau này tôi làm việc chung với anh ta tôi cũng sẽ không cảm thấy chán ghét, nhưng mà Hạo Tuần, tôi nghe Trình Hiệp nói gần đây cậu có chút thân thiết với Tống Vy, điều này rất không phủ hợp với tính cách của cậu, chẳng lẽ cậu đối với cô ấy…”
“Cậu cảm thấy có thể sao?” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt liếc anh ta.
Mạnh Ngọc sờ sờ chóp mũi: “Được rồi, là tôi suy nghĩ nhiều, chẳng qua tôi vẫn hy vọng cậu cách xa cô ấy một chút, cô ấy có gia đình, cậu cũng có vị hôn thê, các cậu không nên phát sinh ra việc xuất hiện cùng một lúc ngoài công việc, nếu không rất dễ hãm sâu vào.”
“Loại chuyện này không cần cậu tới nhắc nhở tôi!” Đường Hạo Tuấn gằng giọng nói.
“Được, cậu biết là được rồi, còn chỗ Kiều Phàm, cậu vẫn nên nhanh chóng quyết định có muốn anh ta đến phẫu thuật hay không, lại kéo dài nữa Giai thật sự sẽ không tỉnh lại được.”
Nói xong, Mạnh Ngọc vỗ vỗ bờ vai của anh, xoay người rời đi.
Trong hành lang âm u chỉ còn lại một mình Đường Hạo Tuần.
Đường Hạo Tuấn kẹp điếu thuốc nhớ lại những lời Mạnh Ngọc vừa nói, biết mình gần đây quả thật vì ba mẹ con Tống Vy làm rất nhiều chuyện mà trước giờ chưa bao giờ làm.
Việc này khiến anh trở nên không thích hợp, còn như vậy nữa anh sẽ biến thành cái dạng gì chính anh cũng không biết, mà từ trước đến nay anh không thích loại cảm giác thoát khỏi tầm kiểm soát như vậy.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn hơi nhắm mắt, sau khi mở mắt dường như đã quyết định một cái gì đó, trong mắt một mảnh lạnh lùng xa cách.
Ngay sau đó, anh ném tàn thuốc lên mặt đất dùng đề giày nghiền tắt, trở về phòng bệnh.
“Dạ.” Hai đứa gật đầu.
Ngày hôm sau, Tống Vy chính thức đi làm lại.
Sau khi cô bấm thẻ xong, phải đi đến bộ phận thu mua, đem vải dệt ba ngày trước mà nhà máy đưa tới kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có vần đề, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
“Vào đi!” Nghe thấy tiếng đập cửa, Đường Hạo Tuấn cũng không ngẩng đầu lên mà phun ra hai chữ.
Tống Vy được cho phép, đẩy cửa đi vào: “Đường tổng.”
Nghe thấy giọng nói của cô ánh mắt Đường Hạo Tuấn khẽ động, ngừng bút máy trong tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Em có chuyện gì?”