Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 46: Chương 46: Ra tay giải vây




“… Hạo Tuấn?” Tô Thu vừa quay đầu, bắt ngờ không kịp phòng bị mà đối mặt với ánh mắt lạnh lùng âm u của Đường Hạo Tuấn, ngay lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Sao anh lại ở đây?

Với lại lời nói vừa rồi của anh là có ý gì, bà ta nói con nhỏ Tống Vy kia anh lại đột nhiên đứng ra, chẳng lẽ…

Vẻ mặt Tô Thu căng thẳng, trong lòng tức khắc có một cỗ dự cảm không tốt.

Mà nghi ngờ này rất nhanh đã được chứng thực. “Bà vừa mới nói con của tôi là con hoang?” Đường Hạo Tuấn đi tới trước mặt Tô Thu rồi dừng lại, giống như thần linh trên cao lạnh lùng nhìn xuống Tô Thu.

Tô Thu giống như bị kích thích, sắc mặt nhăn nhó quát to một tiếng: “Hai đứa trẻ nó sinh ra làm sao có thể là của cậu?”

Đường Hạo Tuấn đưa tay ngăn cản bả vai của Tống Vy, trực tiếp thừa nhận: “Không có gì là không thể!”

Tuy rằng Tống Vy cũng bị hành động của Đường Hạo Tuấn làm cho bắt ngờ, nhưng cũng không đầy anh ra.

Bởi vì cô biết anh đang giải vây cho cô, không để Hải Dương và Dĩnh Nhi bị đánh nhãn là con hoang.

“Di Tô, bây giờ dì còn dám nói con của tôi không có ba, là con hoang không?” Tống Vy tựa vào lòng Đường Hạo Tuấn, không mang một tia tình cảm nhìn Tô Thu.

Tô Thu thấy hai người thân mật như vậy, không thể chấp nhận mà lắc đầu: “không biết xấu hồ, cô lại dám đoạt chồng chưa cưới của Huyền nhà chúng tôi, xem tôi dạy dỗ cô thế nào!”

Nói xong, Tô Thu một tay kéo Tống Vy từ trong ngực Đường Hạo Tuấn ra giơ tay lên muốn đánh.

Nhưng mà giây tiếp theo, Đường Hạo Tuấn đã bắt lấy cỗ tay của bà ta, ngón tay hơi dùng sức.

“ÁI” Tô Thu đau đến mức hô ra tiếng, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh. Đường Hạo Tuấn bỏ tay bà ta ra, nhíu chặt mày nhìn về phía Tống Vy: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Tống Vy xoa xoa cổ tay bị nắm đỏ, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua.

Tuy rằng một cái tát kia của Tô Thu chính cô cũng có thể tránh được.

Nhưng Đường Hạo Tuấn không chút do dự bảo vệ khiến cô cảm động.

“Không sao là được rồi.” Đường Thười Ngôn gật đầu, sau đó vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía Tô Thu: “Ai cho bà lá gan đánh người của tôi?”

Tô Thu nắm cỗ tay đang mơ hồ đau đớn, cố chịu đựng sự sợ hãi với anh, cắt cao giọng nói để tăng thêm can đảm cho mình: “Cậu là chồng chưa cưới của Huyền, nó dám dụ dỗ cậu nên đánh.”

“Tôi không ngờ bà lại có thể nói chuyện giúp con gái riêng, chẳng lẽ bên ngoài đồn đại bà với Tống Huyền không hòa thuận là giả?” Đường Hạo Tuấn khẽ nhướng mày châm chọc.

Nghe thấy ba chữ con gái riêng trong miệng anh, trong mắt Tống Vy xẹt qua một tia suy nghĩ.

Cô cũng biết mối quan hệ bên ngoài của Tống Huyền với Tô Thu là mẹ kế con riêng.

Nhưng mà cô thật sự không hiểu vì sao ba lại muốn Tống Huyền thay thế thân phận của cô, trong này rốt cuộc có nguyên nhân gì?

Vẻ mặt Tô Thu có chút bối rối giải thích: “Tôi… Chúng tôi không hòa thuận, nhưng dù sao Tống Huyền cũng là người nhà họ Tống, tôi nói chuyện giúp nó cũng là chuyện nên làm, với lại Hạo Tuần, cậu sau lưng Tống Huyền ở cùng một chỗ với người phụ nữ này, còn có con nữa, không thấy có lỗi với Tống Huyền, không thấy có lỗi với nhà họ Tống sao?”

Nghe nói như vậy, khuôn mặt Đường Hạo Tuấn càng lạnh hon, toàn thân khí lạnh bốn phía: “Nhà họ Tống các người lấy đâu ra mặt mũi mà trách móc tôi, muốn nói có lỗi cũng nên là nhà họ Tống các người có lỗi với nhà họ Đường tôi, bà thực sự cho rằng tôi không biết tin tức vị hôn thê năm đó sao!”

Đồng tử Tô Thu đột nhiên co rụt lại, anh đã biết Huyền không phải vị hôn thê thật sự của anh!

Vậy anh cũng biết Tống Vy bỏ trốn là giả?

Không, hẳn là sẽ không, bà ta làm bí mật như vậy, còn mua chuộc tất cả những người giúp việc của nhà họ Tống năm đó, anh không có khả năng điều tra ra được.

Nhìn thấy bộ dạng thấp thỏm không yên này của Tô Thu, Đường Hạo Tuấn khẽ mở môi mỏng: “Nếu không phải nễ tình Tống Huyền đã cứu tôi năm năm trước, tôi đã sớm gây khó dễ với nhà họ Tống mà không phải ngầm thừa nhận hành vi lửa gạt nhà họ Đường của nhà họ Tống.”

Lừa gạt nhà họ Đường?

Đây là ý gì?

Tống Vy nghe giống như lọt vào trong sương mù.

Mà Tô Thu lại thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lững cũng đã trở về chỗ cũ.

Bà ta thành công, anh thật sự không biết.

Cũng đúng, nếu như anh biết, cho dù Huyền cứu anh, anh cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nhà họ Tống lừa gạt anh như vậy.

Đang nghĩ ngợi, Đường Hạo Tuấn lại mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt nhẽo: “Quay về nói với Tống Huy Khanh, nếu không hài lòng Đường Hạo Tuấn tôi có con ở ngoài, tôi cho ông ta cơ hội hủy bỏ quan hệ thông gia giữa hai nhà, cút đi!”

“Hủy bỏ quan hệ thông gia? Làm sao có thể được…” Tô Thu vừa muốn không đồng ý, chỉ thấy anh híp mắt lại, ngay lập tức không dám nói tiếp nữa.

Bà ta sợ nói thêm gì nữa, anh sẽ hủy bỏ luôn bây giờ, vì vậy vội vàng đi giống như chân bôi dầu.

Tống Vy nhìn thoáng qua hướng Tô Thu rời đi, sau đó nói lời cảm ơn với Đường Hạo Tuần: “Đường tổng, cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn buông bả vai của cô ra: “Tôi rất thích Hải Dương với Dĩnh Nhi, tự nhiên không muốn nhìn thấy hai đứa chúng phải chịu oan ức này, ngược lại là em sao lại chống đối với bà ta?”

Nghe vậy ánh mắt Tống Vy lập lòe một chút rồi cười khổ trả lời: “Vừa vặn gặp phải, anh cũng biết tôi là con gái nhà họ Tống, Tô Thu thấy tôi thì làm sao có thể buông tha tôi được chứ.”

Đường Hạo Tuấn hiểu rõ nâng nâng cằm.

“Đúng rồi Đường tổng vừa nãy anh mới nói nhà họ Tống lừa gạt nhà họ Đường, rốt cuộc là có ý gì vậy?”

Tống Vy tò mò hỏi.

Đường Hạo Tuấn rủ mắt nhìn cô với ánh mắt phức tạp trong chốc lát, không có trả lời.

Tống Vy thấy vậy cũng không hỏi nữa.

Bỗng nhiên, điện thoại vang lên.

Tống Vy cầm lấy điện thoại nhìn rồi vội vàng bắt máy: “Alo?”

“Cô Tống, Hải Dương tỉnh!” Giọng nói của y tá truyền vào tai của cô.

“Cái gì?” Tống Vy mừng rỡ thốt lên: “Tôi về ngay!”

Nói xong, cô cúp điện thoại, hưng phần nhìn về phía Đường Hạo Tuấn trước mặt cũng đang nhìn cô, cười truyền đạt: “Hải Dương tỉnh rồi!”

Đường Hạo Tuấn khẽ nhếch môi: “Còn không đi?”

“Đi ngay!” Tống Vy gật đầu.

Hai người cùng trở lại phòng bệnh.

Tống Hải Dương đang dưới sự chăm sóc của y tá, chậm chạp uống cháo, nhìn thấy hai người đi vào, vui vẻ vẫy vấy tay nhỏ bé: “Mẹ, chú Đường.”

“Hải Dương!” Tống Vy mím môi lại, rốt cuộc nhịn không được, đi qua một tay ôm chặt lấy Tống Hải Dương: “Đứa nhóc hư, con suýt chút nữa hù chết mẹ rồi có biết không!”

“Xin lỗi mẹ, sau này sẽ không như vậy nữa.” Tống Hải Dương vỗ vỗ mu bàn tay cô giống như một người lớn vậy, vừa xin lỗi vừa dỗ cô.

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi vào, nhìn thấy Đường Hạo Tuần, trên khuôn mặt đáng yêu nở một nụ cười thật to, vô cùng lạc quan: “Hạo Tuần, quả nhiên cậu ở chỗ này!”

Đường Hạo Tuấn cũng chưa cho anh ta một ánh mắt, hiển nhiên đối với việc anh ta đến không có hứng thú.

Ngược lại Tống Vy có chút ngạc nhiên: “Bác sĩ Mạnh?”

Cô nhận ra, đây là người lần trước ở nhà hàng Ánh Sao, người bác sĩ có khuôn mặt em bé giúp cô băng bó.

“Hi, xin chào mọi người.” Mạnh Ngọc đem tầm mắt từ chỗ Đường Hạo Tuấn chuyền dời lên người mẹ con Tống Vy, lên tiếng chào hỏi với mẹ con bọn họ.

Tống Vy cười đáp lại: “Chào bác sĩ Mạnh, xin hỏi bác sĩ Mạnh có chuyện gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.