Đồng tử của Đường Hạo Tuấn hơi run rẩy, sống lưng cũng hơi cứng đờ, hiển nhiên là không quen với tiếp xúc thân mật như vậy.
“Tỉnh dậy đi.” Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy Tống Vy một cái muốn gọi cô dậy.
Nhưng Tống Vy chỉ khẽ hừ một tiếng rồi lại tiếp tục ngủ.
Đường Hạo Tuấn khẽ mím môi mỏng.
Người phụ nữ này, vừa rồi còn nói không ngủ, bây giờ ngược lại ngủ rất ngon! Quên đi, cứ như vậy đi, anh đã hại con cô vào bệnh viện, để cô dựa vào một lúc coi như bù đắp.
Nghĩ như vậy, Đường Hạo Tuấn lại đặt tay lên điện thoại.
Màn hình điện thoại vẫn còn sáng, báo cáo vẫn còn biểu thị ở mặt trên, nhưng làm sao anh cũng không xem vào được, mùi hương thơm ngát trên cơ thể của phụ nữ không ngừng chui vào trong hơi thở của anh, khuấy động tâm thần của anh khiến nó trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng, anh nhéo ấn đường, cố gắn bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong lòng rồi tắt điện thoại.
Buổi sáng, trời vừa mới sáng không lâu, Đường Hạo Tuấn đã bị tiếng điệng thoại đột nhiên vang lên làm giật mình tỉnh giác.
Anh bỗng chốc mở to mắt, cầm điện thoại nhìn lướt qua sau đó nghe: “Cậu ở cửa chờ tôi, tôi lập tức xuống dưới.”
Nói xong, anh cúp điện thoại, sau đó đem đầu của Tống Vy từ trên vai nâng lên, nhẹ nhàng đặt lên tay vịn sô pha phía sau, chịu đựng cơn tê mỏi nửa người, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Anh chân trước vừa đi, sau lưng Tống Vy liền tỉnh dậy.
Đầu tiên cô đánh giá một chút hoàn cảnh của mình đang ở, sau đó nghĩ tới cái gì, ánh mắt bỗng trừng lớn. “Hải Dương!” Tống Vy không quan tâm đến cái cổ đau nhức, vội vàng đứng lên chạy về phía giường bệnh, sờ cái trán của Tống Hải Dương, thấy nhiệt độ cơ thể Tống Hải Dương đã muốn khôi phục lại bình thường, cô cười thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ…” Lúc này, Tống Dĩnh Nhi xoa đôi mắt ngồi dậy từ trên giường bệnh.
Tống Vy đem ánh mắt từ trên người Tống Hải Dương chuyển về phía cô bé: “Tỉnh rồi?”
“Dạ.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu nhỏ, sau đó lo lắng nhìn Tống Hải Dương bên cạnh: “Mẹ, sao anh còn chưa tỉnh vậy?”
“Chắc là thuốc còn chưa hết tác dụng, chờ hết thì sẽ tỉnh.” Tống Vy một bên trả lời, một bên sắp xếp lại túi xách, chuẩn bị đi mua chút đồ ăn sáng.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Đường Hạo Tuấn từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm một cái túi thật to.
“Chú Đường.” Tống Dĩnh Nhi vẫy tay với Đường Hạo Tuấn, ngọt ngào mà hô một tiếng.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn dịu dàng gật đầu nhẹ, xem như đáp lại.
“Đường tổng, anh không đi hả?” Tống Vy cầm túi tiền, kinh ngạc nhìn anh.
Lúc cô tỉnh lại không thấy người nào, cho rằng anh đã rời đi rồi.
“Không có, tôi chỉ đi thay bộ quần áo.” Đường Hạo Tuấn cầm cái túi to trong tay đưa cho Tống Vy: “Đây là bữa sáng.”
“Thật tốt quá, tôi đang chuẩn bị đi mua đây.” Tống Vy vui vẻ tiếp nhận bữa sáng rồi bày từng cái ra.
Chờ sau khi ăn xong bữa sáng cũng đã tới chín giờ.
Đường Hạo Tuấn nhìn về phía cô: “Vậy hai ngày này em không cần đi làm, chăm sóc tốt cho Hải Dương, về phần Dĩnh Nhi tôi sẽ giúp em đưa đón, em không cần lo lắng.”
“Cảm ơn Đường tổng.” Tống Vy cảm kích cười.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn đưa Tống Dĩnh Nhi đi nhà trẻ.
Sau khi bọn họ đi, Tống Vy gọi một y tá tới, để y tá hỗ trợ chăm sóc cho Tống Hải Dương một chút còn mình thì đi đến quầy lễ tân khoa nhỉ nộp viện phí.
Đi tới trước quây lễ tân, Tống Vy vừa mới mở túi ra bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc cách đó không xa truyền: “Thần, anh tới chỗ nào rồi?”
Là Tô Thu!
Đáy mắt Tống Vy chọt lóe lên tinh quang, đột nhiên quay đầu về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Tô Thu đang nắm tay một đứa bé đứng trước thang máy, vẻ mặt không kiên nhẫn gọi điện thoại cho người khác.
Đứa bé kia là ai?
Tống Vy nghi ngờ mà nhíu đôi mày thanh tú lại, đánh giá đứa bé kia.
Đứa bé kia tuổi xấp xỉ với Hải Dương, bộ dạng có vài phần giống Tô Thu, rất rõ ràng đó là con của Tô Thu.
Nhưng mà vì sao cô chưa từng nghe nói, Tô Thu sinh cho ba một đứa con?
Trong lúc Tống Vy đang cảm thấy kỳ lạ, Tô Thu bỗng nhiên vui vẻ hướng về một phía vẫy tay: “Thần, bên này Tống Vy vội vàng nhìn về phía bà ta vẫy tay thì thấy một người đàn ông trung niên diện mạo cũng không tệ lắm đi tới trước mặt mẹ con Tô Thu, động tác rất tự nhiên đem đứa bé trong lòng Tô Thu ôm qua, hôn một cái trên mặt đứa bé, mà Tô Thu ở bên cạnh nhìn cười tủm tỉm.
Cảnh tượng này cực kỳ giống một nhà ba người.
Tống Vy bỗng nhiên ý thức được cái gì, không thể tin mà há to miệng, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
Sau đó thở sâu rồi lấy điện thoại ra nhanh chóng chụp một tắm ảnh.
Tô Thu vậy mà có thể phản bội ba, ở cùng một người đàn ông khác lại còn sinh cho ông ta một đứa bé, thật sự là…
Đang nghĩ ngợi, dư quang nhìn thấy Tô Thu bỗng nhiên đi về phía cô, trong lòng đột nhiên chắn động.
Hỏng bét, bị phát hiện!
Tim Tống Vy đập như sắm, vội vàng dùng hóa đơn che khuát điện thoại, ngón tay nhanh chóng nhấp vào màn hình, đem ảnh chụp lưu vào phần mềm khác, sau đó xóa ảnh chụp gốc trong album.
Vừa mới xóa xong, Tô Thu cũng đã đến trước mặt cô, âm trầm nhìn cô: “Cô vừa mới nhìn thấy cái gì?”
“Thấy được bà với một đôi cha con đứng chung một chỗ.” Tống Vy ăn ngay nói thật.
Dù sao nếu cô trả lời chưa thấy cái gì, vậy mới có vấn đề.
Nghe thấy lời nói của Tống Vy, trong mắt Tô Thu xẹt qua một tia hoảng loạn.
Chết tiệt, thật đúng là bị con nhỏ này nhìn thấy, trong lòng con nhỏ này chắc chắn đang nghi ngờ cái gì rồi.
Nhưng mà may mắn bà ta kịp thời phát hiện con nhỏ này tồn tại, nếu không chờ con nhỏ này nói cho Tống Huy Khanh thì phiền phức, phải nghĩ biện pháp để xóa bỏ sự nghỉ ngờ trong đầu của con nhỏ này mới được.
Nghĩ vậy, đôi mắt Tô Thu đảo quanh, đang muốn nói cái gì, ánh mắt đột nhiên liếc thấy điện thoại trong tay Tống Vy, sắc mặt thay đổi, giọng nói cũng sắc bén lên: “Có phải cô đã chụp ảnh không?”
“Không có nha, tôi chụp ảnh bà làm gì?” Tống Vy trả lời với giọng điệu bình thản không gợn sóng.
Tống Vy đáp lại bằng một ánh mắt xem thường lười trả lời.
Đây không phải đã biết rõ rồi còn cố hỏi sao!
Dù sao cũng không thể là cô đi khoa nhỉ?
“Dì nhìn xem bệnh gì!” Tô Thu thừa dịp Tống Vy không chú ý mà cầm lấy hóa đơn.
Vừa nhìn thấy thông tin ở trên, Tô Thu liền âm dương quái khí nói: “Ôi, Vy, đứa bé của con sao lại theo họ Tống với con mà không theo họ của ba nó vậy? Chẳng lẽ hai đứa trẻ không có ba, là con hoang mà con chưa lập gia đình đã có?”
Nghe vậy, Tống Vy tức giận tới mức run rẩy cả người, xiết chặt hai đắm đang muốn mở miệng, bỗng nhiên một giọng nói lạnh thấu xương đích vang lên: “Bà nói ai là con hoang!”