“Ồ?” Đường Hạo Minh thật sự kinh ngạc, xoa cằm khẽ thì thầm: “Xem ra tôi tính sai rồi.”
Anh ta đang nói, cửa phòng cấp cứu chợt mở ra, một y tá hấp ta hấp tấp từ bên trong bước ra. Tống Vy vội vàng đứng lên: “Y tá, con trai tôi thế nào?”
Y tá dừng lại: “Cô là mẹ của đứa trẻ à?”
“Đúng vậy.” Tống Vy liên tục gật đầu.
Y tá hơi do dự rồi trả lời: “Tình hình của con cô không tốt lắm.”
Trong đầu Tống Vy như có tiếng nổ lớn vang lên, cảm giác có gì đó sập xuống, cơ thể cũng cứng đờ. Đường Hạo Tuấn sợ cô không chịu nổi, vội bước đến phía sau cô.
Nếu cô lại ngã, anh cũng có thể đúng lúc kéo cô lại.
“Không tốt lắm là sao?” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm vào y tá, trong giọng nói khó giấu được sự sốt ruột.
Đường Hạo Minh cũng thoáng nghiêm mặt, không còn bất cần đời như trước nữa.
Y tá nhìn thấy gương mặt Đường Hạo Tuấn giống hệt Tống Hải Dương, thở dài: “Con của các người mất máu quá nhiều, bây giờ cần truyền máu gấp. Nhưng nhóm máu của cậu bé rất đặc biệt, là nhóm máu RH âm tính, trong kho máu của chúng tôi không có nhiều loại máu này, tôi đang muốn đi tìm nguồn máu.”
“Lấy của tôi đi!” Đường Hạo Tuấn không hề suy nghĩ đã vén tay áo lên.
Tống Vy vừa nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, ấn tay anh xuống: “Không được, không thể lấy máu của anh được!”
Anh là ba của đứa trẻ, huyết thống trực hệ không thể truyền máu cho nhau, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng đông máu.
Nhưng Đường Hạo Tuấn không biết lo lắng của cô, tưởng cô không muốn nợ anh, sắc mặt anh lập tức sa sầm xuống, lạnh lùng nhìn cô: “Tống Vy, bây giờ là lúc nào mà em còn ngăn cản chứ?”
“Không phải vậy, tôi chỉ là…”
“Lấy máu của tôi đi!” Trong lúc Tống Vy không biết nên nói với anh thế nào, Đường Hạo Minh đột nhiên đứng dậy: “Tôi cũng là nhóm máu RH âm tính.”
Tống Vy giống như nghe được tiếng trời, lập tức nhìn về phía anh, trong mắt đầy cảm kích: “Tổng giám Đường, nhờ anh vậy.”
Tuy anh ta là bác của Hải Dương nhưng dù sao cũng chỉ là bác họ, cách hai tầng quan hệ nên không tính là trực hệ, chắc hẳn không có vấn đề gì.
“Không sao, cô nhớ nợ tôi một ân tình là được rồi.” Kính mắt của Đường Hạo Minh lóe sáng, đi theo y tá còn khẽ hát rất thoải mái, giống như không phải đi rút máu mà là đi ngắm cảnh vậy.
“Tổng giám Đường, cám ơn anh!” Tống Vy nhìn theo bóng lưng anh ta và cúi người cảm ơn.
Đường Hạo Minh không quay đầu, cứ bước đi, chỉ phất tay ra hiệu đã biết.
Tống Vy đứng thẳng dậy, gương mặt đã bớt căng thẳng.
Tống Vy biết anh đang tức giận nhưng không biết phải làm sao mới khiến anh bớt giận.
Đúng lúc này, hai người mặc đồng phục cảnh sát đi tới: “Xin hỏi anh chị là ba mẹ của đứa bé trong phòng cấp cứu kia à?”
“Đúng là tôi, tôi là mẹ nó.” Tống Vy đặt tay trên ngực, vội nói.
Đường Hạo Tuấn không phủ nhận mình là ba của Tống Hải Dương.
Hai cảnh sát gật đầu: “Là thế này, chúng tôi muốn tới nói cho hai người biết về tình hình tai nạn giao thông của đứa bé.”
“Các anh cứ nói, tôi có thể tiếp nhận được.” Tống Vy siết chặt bàn tay.