Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 124: Chương 124




Một người cảnh sát trong đó bước tới một bước: “Hai giờ trước, có người dân báo cảnh sát, nói ở đường Bắc Tân xảy ra tai nạn giao thông, một chiếc xe van va chạm với một chiếc xe vận tải lớn, chiếc xe van bị đụng bay ra ngoài, ba người trên xe có hai người chết ngay tại chỗ, chỉ có con của các cô ngồi phía sau, cho nên còn sống.” Ba người, hai người chết tại chỗ, có thể tưởng tượng được vụ tai nạn giao thông này lớn tới mức nào.

Tống Vy đỡ trán, cảm giác cả thế giới đều đang xoay tròn.

Đường Hạo Tuấn nắm lấy cánh tay cô, mới khiến cô không choáng vãng ngã xuống. “Hai người kia đâu?” Đường Hạo Tuấn nhìn hai cảnh sát, trầm giọng hỏi.

“Bọn họ đang ở trong nhà xác của bệnh viện. Đây là giấy chứng nhận và điện thoại mà tôi tìm được trên người bọn họ. Trên giấy chứng nhận có ảnh của bọn họ, các người xem có quen biết với hai người kia không?” Cảnh sát đưa qua một túi niêm phong trong suốt.

Đường Hạo Tuấn vừa giơ tay ra, còn chưa nhận lấy đã bị Tống Vy cướp mất. Cô nhanh chóng mở cái túi niêm phong và lấy giấy chứng nhận bên trong ra.

Đường Hạo Tuấn đành phải lấy điện thoại kiểm tra. Khi anh nhìn thấy mấy tin nhắn trên điện thoại di động thì nhíu chặt mày: “Đây là một cuộc bắt cóc Hải Dương đã được lên kế hoạch trước.”

“Cái gì?” Tống Vy vừa nghe vậy thì không xem giấy chứng nhận nữa, cướp lấy điện thoại trên tay anh, thấy trên có tin nhắn ‘bắt được người thì đưa tới nhà ga gần đó’, cô giận tới run người!

“Thật đáng hận!” Tống Vy chặt nắm điện thoại, mắt cũng trở nên đỏ ngầu vì phẫn nộ và thù hận.

Đường Hạo Tuấn thấy cô như vậy, lo lắng cô tức giận mà ốm nên nhẹ nhàng trấn an: “Em bình tĩnh lại đã.”

“Sao tôi có thể bình tĩnh được chứ? Bọn họ bắt cóc con tôi, còn muốn đưa con tôi đi. Nếu là anh, anh có thể bình tĩnh được sao?” Tống Vy run cả người, nói.

Đường Hạo Tuấn khẽ day huyệt thái dương: “Đương nhiên không thể rồi. Nhưng bây giờ em tức giận thì có ích gì, đứa bé không bị đưa đi, hai người kia cũng đã chết, em tức giận cũng chỉ khiến đầu óc thêm rối loạn, còn không bằng bình tĩnh điều tra rõ sự thật về chuyện Hải Dương bị bắt cóc.”

Hai cảnh sát rất xin lỗi thở dài: “Cho nên chuyện cấp bách bây giờ là anh chị cố gắng nghĩ kỹ xem gần đây có đắc tội ai không, có lẽ sẽ nghĩ ra được, lại có thể truy tìm được người đứng phía sau.”

“Từng đắc tội ai…” Tống Vy cúi đầu suy nghĩ.

Nếu nói cô từng đắc ai, vậy thật sự có. Đầu tiên chính là mẹ con Tống Nguyệt và Tô Thu, thứ hai chính là người âm thầm muốn giết cô. Mặc dù cô chưa từng đắc tội người kia nhưng người kia lại xem cô như cái đinh trong mắt.

Ba người này đều có thể ra tay với Hải Dương, cho nên cô cũng không xác định được là ai trong ba người đó. Hơn nữa, trong ba người này có hai người đều liên quan tới Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy nghĩ đến đây lại liếc nhìn Đường Hạo Tuấn, không nhịn được giận chó đánh mèo, chỉ về phía thang máy và tức giận nói: “Anh đi đi, anh đi đi!”

Cô có thể nghĩ đến, đương nhiên Đường Hạo Tuấn cũng có thể nghĩ đến, cho nên hiểu rõ tại sao cô tức giận đuổi anh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.