Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 125: Chương 125




“Được, anh đi!” Đường Hạo Tuấn nhìn khoé mắt đỏ đỏ của Tống Vy, mím đôi môi mỏng, xoay người rời đi. Đương nhiên, anh đi không phải bởi vì cô xua đuổi, mà là anh thật sự không thể tiếp tục ngây ngốc ở bên cạnh cô nữa.

Nếu bọn họ thật sự suy nghĩ như vậy, người xuống tay với Hải Dương, là Tống Huyền hoặc là người muốn giết Tống Vy hai lần trước, thì chuyện đó hơi nghiêm trọng, bởi vì có khả năng anh đã bị theo dõi.

Nếu anh cứ giữ cô lại bên cạnh như vậy, cô và người bên cạnh cô sẽ rất nguy hiểm, anh cần phải tìm ra người này sớm một chút, giải quyết xong mới được! Nghĩ vậy, sau khi Đường Hạo Tuấn ấn thang máy xuống, lấy điện thoại ra, gọi cho bộ phận an ninh của tập đoàn, bảo bộ phận an ninh sắp xếp mấy vệ sĩ, âm thầm bảo vệ bốn mẹ con Tống Vy.

Cứ như vậy, anh cũng yên tâm được một chút, có thể dốc toàn bộ sức lực điều tra kẻ đứng phía sau màn.

Đường Hạo Tuấn rời đi, để lại hai người cảnh sát hai mặt nhìn nhau, không rõ tại sao hai vợ chồng này lại lập tức cãi nhau, trong đó một người còn đuổi người kia đi.

Nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta.

“Cô Tống, tiếp theo chúng tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề, hy vọng cô thành thật phối hợp.” Hai người cảnh sát một người nói, một người mở notebook ra.

“Được, tôi sẽ phối hợp.” Tống Vy ngồi xuống ghế lạnh.

Ước chừng qua mười phút, cảnh sát hỏi xong vấn đề, khép notebook lại chỉ điểm nói: “Được rồi cô Tống, vấn đề đến đây thôi, chờ con cô tỉnh lại, hy vọng cô sẽ thông báo cho chúng tôi một chút, chúng tôi còn có vấn đề cần hỏi đứa bé.”

“Vâng.” Tống Vy hơi gật đầu.

Hai cảnh sát xoay người rời đi.

Tống Vy xoa gương mặt, lưng đang duỗi thẳng lập tức suy sụp xuống, cả người có vẻ cực kỳ mệt mỏi, không hề có tinh thần.

Lúc này, Đường Hạo Minh rút xong máu đã trở lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Nụ cười trên mặt Tống Vy từ từ biến mất, rũ mắt suy tư một lát: “Vậy Tổng giám Đường anh muốn tôi làm gì, chỉ cần anh không bắt tôi làm chuyện xấu, cũng không bắt tôi làm chuyện tôi không muốn làm, còn lại đều có thể.”

“Đây là chính cô nói, tôi ghi lại hết rồi nhé.” Đường Hạo Minh lấy điện thoại ra từ trong túi quơ quơ.

Khóe miệng Tống Vy nhếch lên một chút: “Nếu anh không ghi, tôi cũng sẽ không nuốt lời.”

“Vậy là được rồi.” Đường Hạo Minh hài lòng cất điện thoại vào, sau đó nói: “Về chuyện muốn cô làm gì, tạm thời vẫn chưa đến lúc, chờ thời điểm tới, tôi sẽ nói cho cô.”

Nghe vậy, Tống Vy nhíu mày lại, nghi ngờ trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Mặc kệ nói như thế nào, anh ta cứu Hải Dương là sự thật không thể chối cãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.