Hơn nữa anh ta cũng đồng ý không bắt cô làm chuyện xấu và chuyện không thích, vậy là đủ rồi. “Đúng rồi, Đường Hạo Tuấn đâu?” Cuối cùng Đường Hạo Minh cũng nhớ tới người còn thiếu, nhìn trái nhìn phải.
Tống Vy hơi mím môi đỏ: “Anh ấy đi rồi.”
“Sặc, con trai ruột còn ở bên trong chưa ra, vậy mà anh ta đi nhanh như vậy.” Đường Hạo Minh nhìn thoáng qua phòng cấp cứu, trên mặt tràn ngập châm chọc.
Ánh mắt Tống Vy lập loè một chút, không tiếp lời, nhìn đồng hồ trên cổ tay, biểu cảm bắt đầu nôn nóng. Cô tới cũng đã được một giờ, tại sao Hải Dương vẫn chưa ra?
Tống Vy đi đến trước cửa phòng cấp cứu, đôi tay dán trên cánh cửa, nhón mũi chân nhìn lên cửa kính, muốn thông qua kính nhìn được tình hình bên trong.
Nhưng khi cô làm như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy một đám bác sĩ y tá đang đi lại bên trong, không nhìn thấy bóng dáng Tống Hải Dương.
Cũng không biết qua bao lâu, lâu đến mức chân Tống Vy cứng đờ lại, đôi mắt nhìn cũng đau xót, đèn đỏ phía trên phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.
Tống Vy biết Hải Dương sẽ ra, vội vàng buông tay xuống, lùi về phía sau vài bước, miễn cho bản thân gây trở ngại đến người bên trong đi ra.
Rất nhanh, cửa phòng cấp cứu mở, ra trước chính là một bác sĩ trung niên.
Tống Vy vội vàng ngăn ông ta lại, đôi tay nắm chặt vào nhau, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?”
Đường Hạo Minh cũng nhìn bác sĩ.
“Đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần bồi dưỡng mấy tháng, đặc biệt là cánh tay cậu ấy, xương cốt đứa nhỏ còn non, trước khi dài ra, tuyệt đối không thể bị va chạm, nếu không sẽ rất dễ để lại tàn tật.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống trả lời.
Đáp án của ông ta và lời Đường Hạo Minh nói không khác nhau lắm, lòng Tống Vy xem như hoàn toàn buông xuống, vội không ngừng gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần cám ơn, lát nữa cậu bé sẽ được chuyển tới phòng bệnh bình thường, các cô có thể qua đó nhìn cậu bé.”
Lúc này, Lưu Mộng dẫn theo Tống Dĩnh Nhi tới.
Tống Dĩnh Nhi vừa thấy Tống Hải Dương hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, lập tức khóc to lên, không ngừng gọi anh anh anh anh.
Lưu Mộng đứng bên giường bệnh, vô cùng đau đớn vỗ ngực: “Đứa trẻ ngoan, sao lại bị như vậy chứ!”
Nghe vậy, ánh mắt Tống Vy ảm đạm chớp một cái, xoa khóe mắt, cố gắng làm giọng nói tự nhiên lên: “Mẹ, sao mẹ biết biết Hải Dương xảy ra chuyện?”
Hình như cô chưa nói mà?
“Là Trình Hiệp nói, mẹ tham gia bữa tiệc trở về, nhìn thấy Trình Hiệp ở cùng Dĩnh Nhi, mẹ hỏi sao lại thế này, sau đó Trình Hiệp gọi điện thoại, nói với mẹ Hải Dương xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ dẫn theo Dĩnh Nhi vội vội vàng vàng chạy tới, đúng rồi, Hải Dương không sao chứ?” Lưu Mộng vuốt khuôn mặt nhỏ lạnh băng của Tống Hải Dương hỏi.