Rất nhanh, chủ nhân bắp chân đã lộ diện, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ, đẹp mà đầy công kích, từ trong xe dò xét bước ra.
“Tổng giám đốc, là cô Tống.” Ánh mắt Trình Hiệp sáng lên, nhìn Tống Vy đang trả tiền, vội vàng nhắc nhở Đường Hạo Tuấn. Đường Hạo Tuấn nhàn nhạt liếc anh ta một cái, lại đặt ánh mắt lên người Tống Vy.
Tống Vy đang cúi đầu trả tiền, vì vậy cũng không nhìn thấy hai người.
Cho đến khi tài xế taxi lái xe đi, nhường lại vị trí, không còn xe taxi ngăn lại, lúc này cô mới nhìn thấy Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp ở đối diện.
Tống Vy cũng không ngờ sau khi mình đưa con trai về nhà trọ rồi đến họp, lại trùng hợp gặp Đường Hạo Tuấn như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc, Nhưng kinh ngạc qua đi, cô lại chỉnh lại nét mặt của mình, hơi gật đầu với Đường Hạo Tuấn, xem như chào hỏi.
Sau đó đeo túi xách lên không nhìn anh nữa, hai chân thon dài bước đi, đi về phía cửa lớn, thái độ cũng có vẻ vô cũng lãnh đạm.
Lông mày Đường Hạo Tuấn có hơi nhíu lại, đáy lòng có chút không thoải mái, môi mỏng cũng mím lại, ánh mắt tĩnh mịch nhìn bóng lưng của cô, không biết đang nghĩ gì.
Trình Hiệp cũng nhìn Tống Vy, sờ cằm nói: “Tổng giám đốc, nhà thiết kế Tống dường như đang tận lực làm ra vẻ xa lạ với ngài, không phải vì ngày hôm qua ngài phủ nhận vấn đề của cô ấy, cô ấy mới như vậy chứ?”
Tống Vy cũng không ngoại lệ, cô ở ngay bên cạnh, dù là đeo tai nghe, cũng có thể nghe rõ động tĩnh bên cạnh, lúc nhìn Đường Hạo Tuấn vặn người đàn ông kia lên, cô cũng đã tháo tai nghe xuống đứng lên.
“Đường tổng, anh đây là…”
Cô còn chưa nói xong, Đường Hạo Tuấn lại lần nữa chất vấn người đàn ông kia: “Nói, vừa rồi anh muốn làm gì?”
“Tôi…tôi sai rồi, tôi không nên đến gần cô gái này, thật xin lỗi…” Người đàn ông khóc lóc nức nở xin lỗi.
Anh ta đã từ tiếng Đường tổng của Tống Vy đoán được thân phận của Đường Hạo Tuấn, trong lòng anh ta vô cùng hối hận.
Sớm biết như vậy sẽ chọc đến người gian ác thế này, nói gì anh ta cũng không đến.