Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 373: Chương 373: Chương 374




Đang suy nghĩ, Tống Vy đột nhiên nghe thấy đối diện vang lên âm thanh kích động của một số người: “Thầy Dylan tới rồi.”

Nghe thấy vậy, đôi mắt Tống Vy lập tức sáng lên, kiễng chân ngước cổ nhìn ra phía trước.

Chỉ thấy một ông cụ ăn mặc thời thượng, thân hình cao ráo đang được vây quanh giữa đám người, mặt nở nụ cười mỉm bước xuống từ tầng hai.

Sau khi xuống tới nơi, ông vừa vẫy tay đáp lại sự nhiệt tình của mọi người vừa nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm gì đó.

Cuối cùng, ông cụ nhìn về phía Tống Vy, cười nhướng mày, đi về phía bên đó.

Trái tim Tống Vy đập tăng tốc, không nhịn được mà nuốt nước bọt, túm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh, giọng nói khó che giấu được sự kích động: “Tôi... tôi không nằm mơ đấy chứ, hình như thầy Dylan đang đi về phía chúng ta kìa.”

Đường Hạo Tuấn cụp mắt nhìn bàn tay cô đang túm lấy cánh tay anh, không nhịn được cong bờ môi mỏng, cười khẽ: “Em không nằm mơ đâu, đúng thật là ông ấy đang đi tới đây đấy.”

Lời vừa dứt, thầy Dylan liền đứng lại trước mặt hai người họ.

Ông nhìn Đường Hạo Tuấn, vươn tay ra, vừa cất lời đã là tiếng việt vẫn còn hơi bập bẹ: “Tổng giám đốc Đường, đã lâu không gặp!”

“Đã lâu không gặp.” Đường Hạo Tuấn bắt tay với ông.

Sau khi bắt tay xong, lúc này thầy Dylan mới nhìn sang Tống Vy ở bên cạnh Đường Hạo Tuấn: “Cô gái này là...”

Tống Vy sững dờ, đến cả sự kích động khi gặp được thần tượng cũng giảm đi không ít.

Kỳ lạ, thầy Dylan không biết cô sao?

Nếu như đã không biết, vì sao còn gửi thiệp mời cho cô, mời cô tới tham gia triển lãm tối nay?

Nhìn dáng vẻ trầm tư của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn đoán được đại khái cô đang nghĩ gì, ánh mắt thoáng dao động, giới thiệu với thầy Dylan: “Cô ấy tên Tống Vy, là một nhà thiết kế rất có tiềm năng.”

“Tống Vy...” Thầy Dylan thấp giọng đọc hai chữ này, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, hiểu rõ mà vuốt bộ râu dài trắng xám: “Hóa ra cô là nhà thiết kế trẻ tuổi mà tổng giám đốc đường giới thiệu với tôi à.”

“Giới thiệu?” Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn Đường Hạo Tuấn, hoang mang hỏi: “Thầy Dylan, xin hỏi, rốt cuộc chuyện này là sao vậy ạ?”

Thầy Dylan mỉm cười: “Lúc trước, tổng giám đốc Đường liên lạc với tôi, mong tôi có thể cho anh ấy thêm một lá thư mời nữa, nói muốn tặng người khác, người đó chính là cô Tống đây.”

Nghe được lời này, Tống Vy kinh ngạc há hốc miệng.

Hóa ra thư mời không phải là thầy Dylan cho cô, mà là Đường Hạo Tuấn cho. Cô còn tưởng rằng mấy tháng nay cô đã nổi danh ở thành phố Giang rồi khiến thầy Dylan chú ý tới chứ, không ngờ nguyên nhân thực sự lại là như vậy.

Trong lòng Tống Vy bỗng chốc thấy hơi mất mát.

Đường Hạo Tuấn nhận ra được, véo bàn tay vẫn còn đang đặt trên cánh tay anh của cô: “Em đừng tự coi nhẹ mình, thầy Dylan gửi thư mời cho em chính là vì tác phẩm của em đã khiến ông ấy chú ý. Nếu không thì tôi có đòi ông ấy thì ông ấy cũng không cho đâu.”

“Đúng vậy, mới đầu tôi không đồng ý cho tổng giám đốc Đường thêm thư mời đâu, tới khi anh ấy gửi cho tôi mấy bản thiết kế của cô.”

Thầy Dylan nhìn Tống Vy, trong con ngươi xanh biếc sâu thăm thẳm hiện ra vẻ tán thưởng: “Cô Tống, phong cách thiết kế của cô vô cùng giống phong cách của tôi, hơn nữa thiết kế của cô rất sinh động. Tuy còn hơi non nớt, nhưng tôi tin một ngày nào nó, cô nhất định sẽ đạt được trình độ như tôi, bởi vì cô có thiên phú không kém gì tôi cả đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.