Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 374: Chương 374: Chương 375




Được thần tượng của mình công nhận và khen ngợi, sự mất mát ban nãy của Tống Vy biến mất sạch, niềm hạnh phúc trong lòng sắp trào cả ra ngoài.

Cô đỏ mặt xua tay, trả lời hàm súc: “Không dám không dám, thầy quá khen rồi ạ, bây giờ tôi mới được đến đâu chứ, sao có thể so với thầy được, tôi vẫn còn phải học thêm nữa.”

Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ xấu hổ này của Tống Vy, đuôi lông mày đẹp đẽ không khỏi nhướng lên.

Không phải anh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng người khác khen cô, nhưng từ trước tới giờ cô luôn thoải mái thong dong đón nhận hết. Không ngờ rằng bây giờ đối mặt với thầy Dylan, cô lại lộ ra một mặt ngượng ngùng, đáng yêu thật đấy.

“Đúng thật là cô còn phải học rất nhiều, phong cách của cô vẫn chưa hoàn toàn ổn định, có thể nhìn ra được cảm giác hỗn loạn trên bản thiết kế. Nhưng so với những nhà thiết kế khác tầm tuổi cô, sự hỗn loạn của cô không nặng như bọn họ, cô đã có thầy dạy chưa, nếu không có thì cô nhận tôi làm thầy đi, thế nào?” Thầy Dylan cười hỏi.

Lời này vừa nói ra, những nhà thiết kế và nhà giám định gần đó đều kinh ngạc.

Ai mà không biết thầy Dylan đã mười mấy năm không nhận học trò rồi, thậm chí còn có tin đồn có phải thầy Dylan đã không còn ý định nhận học trò nữa không.

Vậy mà không ngờ, ngay trong buổi triển lãm tối nay, thầy Dylan lại có ý định nhận một học trò mới!

Tống Vy cũng không ngờ rằng thầy Dylan lại có ý muốn nhận cô làm học trò, tuy trong lòng có hơi rung động, nhưng vẫn khom lưng từ chối: “Xin lỗi thầy Dylan, tôi đã có thầy rồi ạ.”

Ngoài Đường Hạo Tuấn ra, những người xung quanh đều kinh ngạc.

Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ, nhà thiết kế này từ chối rồi ư?

Từ chối rồi!

“Ồ? Ai vậy?” Tuy thầy Dylan cũng có hơi bất ngờ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Còn không đợi Tống Vy trả lời, Đường Hạo Tuấn đã mở lời trước: “Ông cũng quen người này, là thầy Mercedes.”

“Shh...” Những người xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.

Lần này bọn họ phục thật rồi, chả trách nhà thiết kế này lại từ chối thầy Dylan dứt khoát như vậy, hóa ra thầy của người ta là thầy Mercedes có cùng đẳng cấp với thầy Dylan.

Hóa ra đây chính là thế giới của thiên tài sao, không bao giờ thiếu những bậc thầy đỉnh cao nhìn trúng!

“Ra là cái ông già đó!” Thầy Dylan vừa nghe thấy thầy của Tống Vy là Mercedes, vẻ mặt vốn đang tươi cười lập tức chuyển sang chán ghét cùng cực. Sau đó hừ một tiếng rồi quay người rời đi.

Sự thay đổi này quá nhanh chóng, khiến Tống Vy có chút hoang mang: “Làm sao vậy, sao thầy Dylan lại tức giận bỏ đi?”

Nghe thấy cô lẩm bẩm, Đường Hạo Tuấn cúi người ghé sát vào tai cô giải thích: “Thầy Dylan và thầy của em là tình địch hồi còn trẻ, ngứa mắt lẫn nhau.”

“Là vậy ư?” Đôi mắt Tống Vy trừng to không dám tin.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Là thật đấy.”

Khóe miệng Tống Vy co giật.

Được rồi, nếu như anh đã nói như vậy thì chắc là thật rồi.

Không ngờ thầy và thầy Dylan còn có ân oán như vậy, mà học trò cô đây lại chẳng hề biết. Chả trách thầy đều giữ liên lạc với các bậc thầy khác, chỉ mỗi thầy Dylan là không, hóa ra là vì vậy.

“Vậy ban nãy thầy Dylan đột nhiên bỏ đi, có phải vì thầy tôi, nên không muốn thấy tôi nữa không?” Tống Vy nhìn theo hướng thầy Dylan rời đi, hỏi với giọng hơi lo lắng bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.