Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 461: Chương 461: Chương 462




Nhưng nhìn thấy Đường Hạo Tuấn cau mày lại, trong mắt hiện chút kinh ngạc liền hiểu ngay ra, việc Lâm Giai Nhi tới đây không liên quan gì tới anh, điều này khiến lòng cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô và Đường Hạo Tuấn tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách.

Chỉ thấy Lâm Giai Nhi đang ngồi trên sofa, nhìn hai đứa trẻ với khuôn mặt thích thú. Rõ ràng là câu nói ban nãy đang hỏi hai đứa bé.

Nhưng hai đứa trẻ lại ngồi đối diện cô ta, một đứa cảnh giác, một đứa tò mò.

Tống Hải Dương thì cảnh giác, Tống Dĩnh Nhi thì tò mò.

Tống Dĩnh Nhi nghiêng đầu nhìn Lâm Giai Nhi, dường như đang tò mò xem rốt cuộc cô ta là ai.

Còn không đợi Tống Dĩnh Nhi hỏi, khóe mắt Tống Hải Dương thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đi vào liền vội vàng kéo lấy Tống Dĩnh Nhi nhảy xuống sofa, chạy về phía hai người: “Mẹ, ba!”

Nghe thấy hai đứa trẻ gọi ba, ánh mắt Lâm Giai Nhi bỗng trở nên âm trầm, nhưng rất nhanh đã quay trở lại bình thường, nhanh tới mức không ai nhìn thấy.

Tống Vy khom lưng, xoa đầu hai đứa trẻ: “Chậm thôi.”

“Mẹ ơi, cô đó là ai vậy ạ?” Tống Dĩnh Nhi nghiêng người, chỉ vào Lâm Giai Nhi rồi hỏi.

Tống Vy nhìn Lâm Giai Nhi, mỉm cười: “Được rồi, đừng hỏi nữa, lên tầng cùng anh trai đi. Hải Dương, dẫn em gái lên đi.”

Tống Hải Dương gật đầu: “Con biết rồi, mẹ.”

Nói xong, cậu bé kéo lấy Tống Dĩnh Nhi đi lên tầng.

Đường Hạo Tuấn ngồi xuống chiếc sofa đối diện Lâm Giai Nhi: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi nghe Ngọc nói cô Tống và hai con của cô ấy đã chuyển tới chỗ cậu rồi. Tôi tò mò hai đứa con của cô Tống ấy mà, cho nên mới tới đây xem thử.” Lâm Giai Nhi nhìn sang Tống Vy: “Cô Tống, hai con của cô trông đáng yêu thật đấy, tên là gì vậy?”

Tống Vy cũng đi về phía sofa, nhưng không ngồi xuống cùng Đường Hạo Tuấn mà tự chọn ngồi riêng một mình.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy, ánh mắt trầm xuống, còn có chút không vui, nhưng cũng không nói gì.

Cô ngồi vào sofa, đặt túi xách xuống rồi mới trả lời Lâm Giai Nhi: “Anh trai tên Hải Dương, em gái tên Dĩnh Nhi.”

“Hải Dương, Dĩnh Nhi... Tên nghe kêu thật đấy. Đặc biệt là Hải Dương, chẳng những tên hay mà vẻ bề ngoài cũng không tầm thường, giống Hạo Tuấn vô cùng. Nếu không phải đã biết là không thể thì tôi còn thực sự tưởng Hải Dương là con của Hạo Tuấn đấy.” Lâm Giai Nhi cầm cốc nước, cười sâu xa rồi nói.

Đường Hạo Tuấn vắt chéo hai chân: “Bây giờ hai đứa Hải Dương chính là con của tôi.”

“Ý tôi nói là con ruột.” Lâm Giai Nhi hờn dỗi nhìn anh, sau đó lại nhìn sang Tống Vy: “Cô Tống, có khi nào Hải Dương thực sự là con của Hạo Tuấn không?”

“Đương nhiên không phải!” Tống Vy mỉm cười trả lời, nhưng trong lòng thì lại giật mình, cụp mắt xuống che giấu sự hoảng loạn trong đó.

Toi rồi, có khi nào Lâm Giai Nhi đang nghi ngờ quan hệ giữa Hải Dương và Đường Hạo Tuấn không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.