Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 462: Chương 462: Cô ta mong đợi nhìn anh






Nếu thực sự là như vậy, có phải Lâm Giai Nhi sẽ âm thầm điều tra, hoặc là làm giám định ADN không?

“Cô Tống đang nghĩ gì vậy?” Lâm Giai Nhi uống một ngụm nước, tiếp tục nói.

Tống Vy lắc đầu: “Không có gì.”

“Thế à.” Lâm Giai Nhi gật đầu, đột nhiên nghiêng người về phía trước: “Cô Tống, tôi muốn biết ba của hai đứa trẻ là ai, vì sao hai đứa con của anh ta lại giống Hạo Tuấn tới như vậy?”

Nghe thấy thế, Đường Hạo Tuấn cũng nhìn sang Tống Vy.

Thực ra anh cũng luôn muốn biết cô đã từng ở bên ai. Không phải là để ý, chỉ là muốn biết quá khứ của cô thôi.

Vì sao anh không thể tra được gì về ba ruột của hai đứa trẻ.

Tống Vy cảm nhận được ánh mắt của Đường Hạo Tuấn, bỗng chốc có chút khó xử, rõ ràng là Lâm Giai Nhi đang cố ý ép cô nói.

Nhưng cô lại không thể nói được, bởi vì cô hoàn toàn không có ý định nói ra chân tướng vào lúc này.

Cô và Đường Hạo Tuấn vừa ở bên nhau chưa được bao lâu, tình cảm chưa ổn định, sao cô có thể nói được.

“Sao thế, cô Tống khó xử lắm sao?” Lâm Giai Nhi thấy Tống Vy chần chừ mãi không nói, trong mắt lóe lên ánh sáng kì lạ.

Tống Vy đứng dậy, cúi đầu để người khác không thấy rõ được vẻ mặt cô: “Xin lỗi cô Lâm, chuyện liên quan tới ba ruột hai đứa trẻ, tôi tạm thời không muốn nhắc tới nhiều, thất lễ trước nhé.”

Dứt lời, cô cất bước rời khỏi sofa, đi lên trên tầng.

Đường Hạo Tuấn nhìn theo bóng lưng cô, bờ môi mỏng mím lại, ánh mắt càng thêm sâu thẳm như giếng.

Lâm Giai Nhi thấy anh quan tâm Tống Vy như vậy, đôi mắt híp lại, sau đó cắn môi, gượng gạo cười nói: “Đường Hạo Tuấn, có phải tôi nói sai rồi không, nhắc tới nỗi đau trong lòng cô Tống à?”

Đường Hạo Tuấn thu lại tầm mắt chuyển sang cô ta: “Được rồi, cậu về bệnh viện trước đi.”

“Nhưng tôi mới tới chưa được bao lâu.” Lâm Giai Nhi chu môi, có chút không muốn.

Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Bây giờ vẫn chưa tới lúc cậu được xuất viện, rời bệnh viện quá lâu không tốt cho cậu, tôi đưa cậu về.”

Lâm Giai Nhi cũng vịn sofa đứng dậy: “Hạo Tuấn, tôi đã sắp xuất viện rồi. Sau khi tôi xuất viện, có thể ở lại chỗ cậu không?”

Cô ta mong đợi nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Ở chỗ tôi?”

“Đúng!” Lâm Giai Nhi gật đầu.

Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn hơi hé: “Không phải tôi đã chuyển tên biệt thự nhà họ Lâm sang cho cậu rồi sao?”

“Tôi không muốn ở một mình.” Lâm Giai Nhi túm lấy cánh tay Đường Hạo Tuấn lắc lư mấy cái: “Ba mẹ tôi đều không còn nữa, một mình tôi nhìn cả tòa biệt thự đó như vậy, sẽ tức cảnh sinh tình mất. Hạo Tuấn, chắc cậu có thể hiểu tôi đúng không?”

Nghe thấy lời này, ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, dường như nhớ tới điều gì đó, rút cánh tay ra: “Tôi biết rồi, đợi cậu xuất viện tôi sẽ sắp xếp phòng cho cậu.”

“Cảm ơn Hạo Tuấn.” Lâm Giai Nhi vui vẻ mỉm cười.

Đường Hạo Tuấn đỡ cô ta, đi ra bên ngoài biệt thự.

Ở trên tầng, Tống Vy đứng ở ban công nhìn hai người rời đi, trong lòng cũng có chút ghen tuông.

Nhưng sự ghen tuông này tới nhanh, mà đi cũng nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.