Tối nay, hai người lăn lộn trong nhà tắm hồi lâu, nước đã nguội ngắt mới mặc áo choàng tắm ra ngoài.
Tống Vy lúc này đã mệt tới nỗi không nhấc nổi ngón tay, cuối cùng vẫn là Đường Hạo Tuấn sấy tóc cho và bế cô lên giường.
“Ngủ đi.” Đường Hạo Tuấn hôn lên trán cô.
Tống Vy nhắm mắt lại, uể oải đáp một tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau, Đường Hạo Tuấn đã không còn bên cạnh.
Tống Vy sờ soạng vị trí anh từng nằm, vẫn còn hơi ấm, xem ra anh cũng mới dậy không lâu, lúc này chắc vẫn đang ở nhà.
Cô vươn vai, xốc chăn xuống giường, vào nhà tắm rửa mặt, sau đó mở cửa phòng, đi xuống dưới lầu.
Lưu Mộng đang ngồi trên sô pha chơi với hai đứa trẻ trong phòng khách dưới lầu, Đường Hạo Tuấn ngồi đối diện với họ, trong tay cầm máy tính bảng, không biết đang xem tài liệu gì.
Tống Vy đứng trên cầu thang nhìn thấy khung cảnh ấm áp này, trên mặt bất chợt nở một nụ cười dịu dàng.
Quả nhiên, dù là khi nào đi nữa, gia đình của cô luôn đẹp nhất.
Đường Hạo Tuấn là người đầu tiên phát hiện ra Tống Vy, thấy cô đứng ngây ra ở đó, anh đặt máy tính bảng xuống hỏi: “Đang làm gì thế, còn không xuống lầu đi?”
Thấy anh đột nhiên lên tiếng, Lưu Mộng và hai đứa trẻ cũng ngừng chơi, nhìn theo anh.
Hai đứa trẻ giơ tay lên vẫy: “Mẹ!”
Tống Vy hoàn hồn, cũng giơ một tay lên vẫy tay về phía hai đứa trẻ, sau đó xách váy đi xuống lầu.
“Chào buổi sáng, mẹ, Hạo Tuấn!” Tống Vy vừa chào hỏi Lưu Mộng và Đường Hạo Tuấn vừa xoa đầu hai đứa trẻ.
Tống Dĩnh Nhi bất mãn chu chu cái miệng nhỏ, đẩy tay Tống Vy ra: “Mẹ đừng chạm vào tóc con, mẹ làm bím tóc của con rối hết rồi.”
Lưu Mộng bật cười: “Con bé này coi bím tóc đó như bảo bối vậy.”
“Chứ sao ạ, đây là ba tết cho cháu đấy.” Tống Dĩnh Nhi tự hào nâng cằm lên.
“Thật sao?” Tống Vy ngạc nhiên nhìn Đường Hạo Tuấn, không dám tin Đường Hạo Tuấn còn biết làm việc này.
Đường Hạo Tuấn hiểu được ánh mắt Tống Vy, cong khóe môi lên, không nói gì.
Lưu Mộng gật đầu, xác nhận thay anh: “Là thật đấy.”
Tống Dĩnh Nhi đắc ý hừ một tiếng: “Mẹ, ba tết tóc đẹp hơn mẹ, mẹ xem có phải hôm nay Dĩnh Nhi rất xinh không?”
Tống Hải Dương nguýt cô bé một cái: “Tự luyến!”
“Hừ.” Tống Dĩnh Nhi không thèm để ý tới cậu bé, bò xuống sô pha, chạy về phía Đường Hạo Tuấn: “Ba, tóc ba tết cho con bị mẹ làm rối rồi.”
Đường Hạo Tuấn đỡ lấy cô bé, ôm lên đùi mình, sau đó sửa sang lại bím tóc đã hơi bị lệch đi trên đầu cô bé.
Tống Vy đi tới, nhìn anh làm rồi hỏi anh: “Anh biết làm từ khi nào thế?”
Trước đây chưa từng thấy anh làm.