Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 561: Chương 561: Sao tự nhiên lại gọi cho mẹ?




Đường Hạo Tuấn vừa sửa sang lại bím tóc cho Tống Dĩnh Nhi vừa trả lời: “Một tiếng trước, học trên video.”

Tống Vy khẽ giật khóe miệng: “Khả năng tiếp thu của anh ghê gớm thật đấy.”

Nghe lời khen của cô, Đường Hạo Tuấn không nói lời nào.

Lúc này, dì Vương đi tới, vỗ tay: “Cậu chủ, mợ chủ,mợ chủ Lưu, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, ăn sáng trước đi.”

“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn chỉnh lại bím tóc cho Tống Dĩnh Nhi xong, bế cô bé đứng lên.

Tống Vy cũng một tay dắt Tống Hải Dương, một tay khoác tay Lưu Mộng đi về phía nhà ăn.

Sau khi ăn sáng, Lưu Mộng phải về chung cư, thuận đường đưa hai đứa trẻ tới trường.

Mà Đường Hạo Tuấn và Tống Vy cũng chuẩn bị đi công ty của mình.

Khi Lưu Mộng chuẩn bị dắt hai đứa trẻ ra khỏi cửa, điện thoại của bà đột nhiên vang lên, lấy ra xem, là Tống Kim gọi tới.

“A lô, Tiểu Kim, sao tự nhiên lại gọi cho mẹ?” Lưu Mộng nghi hoặc hỏi.

Lúc này ở nước ngoài chắc hẳn là trời tối rồi.

“Mẹ, ba phái người ra nước ngoài tìm con.” Trong điện thoại, giọng Tống Kim nhẹ nhàng, ôn hòa, nhưng lại có chút yếu ớt, không có sức lực.

Sắc mặt Lưu Mộng trầm xuống, giọng nói lớn lên: “Cái gì? Lão già Tống Huy Khanh biết con ở đâu sao?”

Nghe vậy, Tống Vy cũng vội vàng nhìn về phía Lưu Mộng.

Đường Hạo Tuấn cũng nheo mắt lại.

Tống Kim ngồi trước già vẽ, cầm cọ vẽ trên tay đáp: “Vâng. Chiều nay có người tới gõ cửa, nói là người của ba, tới đón con về nước.”

“Người đó đâu?” Lưu Mộng siết chặt điện thoại, vội vàng hỏi.

Khuôn mặt trắng bệch của Tống Kim hiện lên một nụ cười gượng: “Ở khách sạn ạ. Chiều nay, sau khi con từ chối đi cùng anh ta, anh ta nói cho con suy nghĩ một đêm, nếu sáng mai con vẫn không đồng ý theo anh ta về nước, anh ta sẽ cưỡng chế đưa con về.”

“Cái gì?” Lưu Mộng tức tới đỏ mặt, đập tay lên bàn: “Tiểu Kim, nghe lời mẹ, con tìm một chỗ ở mới trước, trốn người kia đi, để mẹ giải quyết chuyện trong nước. Yên tâm! Mẹ sẽ không để lão già Tống Huy Khanh đó đạt được mục đích đâu.”

Dứt lời, bà ngắt điện thoại, tức đến nỗi ngực phập phồng liên hồi.

Tống Vy bước lên phía trước một bước, vỗ vỗ lưng bà: “Mẹ, mẹ đừng kích động, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Đường Hạo Tuấn mỗi tay dắt một đứa trẻ cũng nhìn về phía bà, muốn biết tình hình.

Lưu Mộng thở hồng hộc đáp: “Lão già Tống Huy Khanh đó biết kiện tụng thế nào cũng không thắng nổi mẹ, thế nên mới âm thầm thăm dò chỗ ở của Tiểu Kim, phái người ra nước ngoài trong đêm, định ép Tiểu Kim trở về!”

“Cái gì?” Tống Vy cũng kinh ngạc, sau đó tức giận không thôi: “Không ngờ ông ta lại vô liêm sỉ như vậy!”

“Còn không phải sao?” Lưu Mộng cười lạnh: “Không được, mẹ phải tới nhà họ Tống, đánh cho lão già đó một trận. Không thì mẹ không nuốt được cục tức này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.