Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 262: Chương 262: Cô không biết sao?”




Tống Vy cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trong tay, chần chừ vài giây rồi nắm chặt: “Tôi biết rồi, cảm ơn Sếp Đường, xe tôi nhận rồi, có điều giá chênh lệch, tôi sẽ trả lại cho anh, tạm biệt!”

Dứt lời, không đợi Đường Hạo Tuấn tiếp lời, Tống Vy ấn chìa khóa của chiếc Mercedes-Benz, mở cửa xe, ôm hai đứa trẻ lên xe, sau đó lái xe rời đi.

Trình Hiệp đi đến bên cạnh Đường Hạo Tuấn, cùng anh dõi theo chiếc xe đỏ đi xe: “Tổng giám đốc, nhà thiết kế Tống vẫn xa cách anh, ngay cả tiền cũng chia rạch ròi với anh như vậy, tối qua anh chưa bày tỏ lòng mình với cô ấy sao?”

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không vội, trước tiên đợi cô ấy quen với sự tồn tại của tôi rồi nói tiếp cũng không muộn, đi thôi, đến tập đoàn.”

“Được.” Trình Hiệp gật đầu đáp ứng.

Tống Vy lái xe mới, sau khi đưa Tống Dĩnh Nhi đến trường mẫu giáo, rồi dẫn Tống Hải Dương đến bệnh viện, giao cậu cho Giang Hạ chăm sóc, còn cô đến hiệp hội tham gia cuộc thi đấu ngày hôm nay.

Vừa bước vào phòng hội nghị thì Tống Vy cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.

Ngoài Tống Huyền ra, sáu nhà thiết kế khác đều như ngồi trên thảm gai, trên mặt đều không che đậy sự lo lắng.

“Sao vậy?” Tống Vy đi tới, tùy tiện tìm một nhà thiết kế hỏi.

Nhà thiết kế này nhìn cô: “Cô không biết sao?” . Tìm truyện hay tại ++ T R U M t г u y e n . m e ++

“Biết cái gì?” Tống Vy nghi hoặc chớp mắt.

Nhà thiết kế đó ghé sát bên tai của cô, đè thấp giọng đáp: “Chúng tôi vừa nghe nói, người ra đề cho vòng thi tiếp theo là ông Mạc.”

“Sau đó thì sao?” Tống Vy quay đầu nhìn nhà thiết kế này.

Không hiểu bọn họ tại sao lại như gặp phải kẻ địch lớn như vậy.

“Sau đó đương nhiên là lo lắng, ai không biết ông Mạc ra đề hiểm hóc.” Nhà thiết kế đau khổ nằm gò trên bàn: “Ông ấy ra đề trước giờ sẽ không trực tiếp công bố chủ đề là gì, mà nói một câu danh ngôn, để tự cô ở trong câu danh ngôn này đoán ra chủ đề, thật sự là quá khó rồi.”

“Quả thật có chút.” Tống Vy gật đầu tán thành.

Cô trước đó đã nghe nói từ chỗ sư phụ, ông cụ Mạc quả thật ra đề hiểm hóc như vậy.

Đó là vì ông cụ Mạc trước khi vào giới thiết kế, là học cổ văn.

“Đúng rồi, cô không lo lắng mình không đoán ra sao?” Nhà thiết kế này thấy Tống Vy mặt mày điềm tĩnh thì rất tò mò.

Tống Vy mỉm cười: “Lo lắng có tác dụng gì, binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn, với lại ông Mạc giỏi nhất là thiết kế quốc phong, đề ra chắc chắn có liên quan đến quốc phong, cô chỉ cần từ phạm vi quốc phong này mà lý giải, chắc có thể đoán ra chủ đề là gì rồi.”

Nghe vậy, mắt của nhà thiết kế bỗng sáng lên: “Đúng rồi, tôi sao không nghĩ ra chứ, cảm ơn cô nha nhà thiết kế Tống.”

Tống Vy lắc đầu, tỏ ý không cần cảm ơn.

Sau đó, cô nâng cổ tay nhìn giờ, còn mười mấy phút nữa, cuộc thi mới bắt đầu.

Lúc này, Tống Huyền cách đó không xa đột nhiên lăn xe lăn ra khỏi phòng hội nghị, trong tay còn cầm điện thoại, vẻ mặt lấm la lấm lép, rõ ràng đang có chủ ý gì đó.

Tống Vy nhìn thấy rồi, mắt lóe lên, đứng dậy đi theo ra ngoài.

Sau khi đi ra, cô nhìn thấy Tống Huyền đến lối thoát hiểm, môi đỏ mím lại, cúi người cởi đôi giày cao gót trên chân ra, xách giày đi theo qua đó.

Đi theo đến cửa lớn của cầu thang thoát hiểm, Tống Vy nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của Tống Huyền: “Cuộc thi đấu sắp bắt đầu rồi, tôi xác nhận lại một lần nữa với cô, câu danh ngôn đó của ông nội cô, thật sự là chủ đề đó sao?”

Ông nội?

Nghe thấy hai từ, mắt của Tống Vy lập tức nheo lại.

Không ngờ, người liên lạc với Tống Huyền, vậy mà là Mạc Vân.

Xem ra trước đó Tống Huyền đã nghe ngóng được đến tứ kết, người ra đề là ông Mạc, sau đó liên lạc với Mạc Vân, nhờ Mạc Vân giúp nghe ngóng chủ đề, thật sự là không để sót cái gì!

“Được, tôi biết, yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô hung hăng đè Tống Vy ở hạng hai.” Giọng nói của Tống Huyền lại vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.