Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 263: Chương 263: Quả nhiên là vậy!”




Tống Vy nghe thấy tên của mình, căn cứ theo câu nói này của Tống Huyền, đã đoán được Mạc Vân và Tống Huyền nói cái gì.

Chẳng phải là nhờ cậy Tống Huyền, đè bẹp cô ở trong cuộc thi đấu hay sao.

Xem ra Mạc Vân thật sự hận cô!

Tống Vy mỉm cười bất lực, xoay người lặng lẽ quay lại phòng hội nghị.

Quay lại chưa được hai phút, Tống Huyền cũng lăn xe lăn đi vào.

Tống Vy nhìn vẻ mặt vô cùng tự tin đó của cô ta, ánh mắt lạnh lùng.

Tống Huyền nhận ra, quay đầu nhìn, khiêu khích hất cằm về phía Tống Vy.

“Ha...” Tống Vy không nhịn được mà bật cười.

Thật không biết một người không có bản lĩnh thật sự, dựa vào thủ đoạn lọt vào, có tư cách gì khiêu khích người khác.

Tống Vy không có để ý Tống Huyền, chuẩn bị đầy đủ tập thiết kế và bút chì, lát nữa sẽ vẽ thiết kế.

Rất nhanh, cuộc thi đấu bắt đầu, ông Mạc chống gậy, dưới sự dẫn dắt của thư ký Vương, đến lên bục, cầm mic nói ra đề mục của mình.

Đề mục là một câu ngạn ngữ Tống Vy chưa từng nghe qua, suy đoán từ ngữ điệu và ý nghĩa của câu ngạn ngữ đó, dường như là câu ngạn ngữ của dân tộc thiểu số.

Lẽ nào chủ đề của ông Mạc là màu sắc trang phục của dân tộc thiểu số sao?

Nghĩ rồi, Tống Vy trầm ngâm một lúc, nhìn ông Mạc trên sân khấu.

Ông Mạc ngồi trên ghế, nở nụ cười nhìn các nhà thiết kế bị đề mục của ông ta làm khó tới mức bứt tóc bứt tai ở bên dưới thì cầm mic cười ha ha nói: “Mọi người chắc cảm thấy ngạn ngữ mà tôi ra, rất khó đoán được chủ đề nhỉ?”

Mọi người gật đầu.

Thậm chí còn có người trực tiếp kêu ông Mạc công bố chủ đề, đừng làm khó bọn họ nữa.

Ông Mạc không nhúc nhích, khẽ hắng giọng, lại nói: “Tôi thừa nhận, chủ đề này, chỉ dựa vào đoán là không dễ đoán ra, cho nên đáp án tôi đã nói cho các người rồi, chính là ở trên người tôi, chỉ cần các người quan sát tỉ mỉ thì có thể biết.”

Nói xong, ông Mạc để mic xuống, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Mọi người đều vội vàng đánh giá trên người ông ta, muốn tìm ra đáp án ông ta nói.

Tống Vy cũng không ngoại lệ, nheo mắt quan sát kỹ, cuối cùng ở cổ áo của ông Mạc, phát hiện một ký hiệu đồ đằng của dân tộc thiếu sổ.

Thấy vậy, Tống Vy mỉm cười: “Quả nhiên là vậy!”

Cô đoán không sai, chủ đề chính là màu sắc trang phục của dân tộc thiểu số!

Mà dân tộc thiếu sổ tuy nhiều, nhưng trong trang phục của bọn họ, đều có một điểm chung, đó chính là thêu.

Trong đầu Tống Vy lập tức có linh cảm, đã biết nên thiết kế như nào rồi, cầm bút chì lên, cúi đầu bắt đầu vẽ lên tập thiết kế.

Cuộc thi ngày hôm nay, không có phức tạp như hôm qua, không cần chế tác, cũng không cần người mẫu đi catwalk, trực tiếp vẽ xong bản thiết kế, giao cho ông Mạc là được.

Ông Mạc cảm thấy thiết kế của ai tốt nhất, người đó lọt vào vòng trong.

Khi các nhà thiết kế khác vẫn đang băn khoăn về chủ đề, Tống Huyền đã vẽ xong bản thiết kế rồi.

Cô ta quay đầu, nhìn Tống Vy ở cách đó không xa.

Nhìn thấy Tống Vy đang nghiêm túc vẽ thì bỗng siết chặt chiếc bút chì trong tay, sắc mặt cũng hơi vặn vẹo.

Cô ta không ngờ, Tống Vy vậy mà nhanh như vậy đã hiểu được chủ đề, thậm chí cũng đã đang vẽ rồi.

Có điều vậy thì sao chứ!

“Tôi không tin thiết kế của cô, còn có thể hơn được bản trong tay tôi?” Tống Huyền nhìn thiết kế tuyệt đẹp trong tay mình, mỉm cười đắc ý.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai tiếng sau, thời gian thi đã hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.