Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 281: Chương 281: Là ảo giác sao? 




“Nghe người khác nói thôi” Tổng Vy nghiêng đầu trả lời. “Cô nghe ai nói?” Tống Huyền hỏi tiếp.

Tống Vy nhún vai: “Chuyện này không liên quan đến cô, cô nên lo cho cuộc thi chung kết sắp tới đi” “Hừ!” Tống Huyền khinh bỉ hừ lạnh một tiếng: “Có gì mà phải lo lắng, không phải chỉ tổ chức sớm hơn sao, đằng nào kết quả cũng giống nhau”

Cô ta đã biết trước phản hội trưởng sẽ ra chủ đề gì, những thiết kế cần sao chép, cô ta cũng đã chuẩn bị xong. Cô ta tin chắc rằng, quán quân của cuộc thi chung kết nhất định là mình. “Vậy sao, vậy chúc cô may mắn!” Tống Vy cười hờ hững, liếc về phía Tống Huyền, rồi không nói gì nữa. Tống Huyền chau mày, nhìn thái độ vừa nãy của Tống Vy, hình như cô có âm mưu gì đó.

Là ảo giác sao?

Trong lúc cô ta còn đang suy nghĩ thì trên khán đài, phân hội trưởng đã cất giọng: “Cuộc thi chung kết lần này, ngoại trừ ban giám khảo trước đó ra thì còn có thêm một ban giám khảo nữa. Ban giám khảo này là do người của Tổng hiệp hội phụ trách, hiện giờ tôi xin mời bọn họ ra đây”

Ông ta nói xong, mấy người mặc vest nghiêm chỉnh bước vào. Tống Vy vừa nhìn đã nhận ra bọn họ, đây là mấy người đã đi vào cùng với ông Mạc. Mấy người này đi qua ban giám khảo cũ, đến vị trí đã được sắp xếp phía sau.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, lại có một người mặc vest bước vào.

Người này tóc vàng mắt xanh, là một người phương Tây điển hình.

Tống Vy không quen biết người này, nhưng đại khái có thể đoán được thân phận của ông ta, có lẽ đây là một người cấp cao trong Tổng hiệp hội. Quả nhiên là như vậy, sau khi người này bước vào, ông ta đi thẳng đến phía phân hội trưởng.

Phân hội trưởng đưa mic cho ông ta, ông ta cầm mic lên, từ từ phát biểu dưới ánh mắt chăm chú và nghi hoặc của mọi người: “Thưa quý vị, tôi là bộ trưởng bộ phận giám sát của Tổng hiệp hội. Lần này Tổng hội trưởng cử tôi đến đây chính là để ra đề cho cuộc thi chung kết lần này.”

“Cái gì?” Đồng tử trong mắt Tống Huyền co rụt lại, cuối cùng cô ta cũng bắt đầu hoang mang. Người này ra đề thi của vòng chung kết, đề thi của phân hội trưởng đã bị thay thế rồi. Vậy chẳng phải bản thiết kế cô ta chuẩn bị sẵn trước đây sẽ không dùng được nữa sao?

Như biết được trong lòng Tổng Huyền đang nghĩ gì, Tống Vy xoay cây bút chì trong tay rồi lạnh lùng nói: “Xem ra lần này cô không thể sao chép được nữa rồi.”

Tống Huyền nhìn cô bằng hai con mắt đục ngầu: “Cô đã biết trước là mọi chuyện sẽ như vậy?” “Đúng vậy, tôi nghe được chuyện này cùng với chuyện vòng chung kết sẽ diễn ra sớm hơn” Nụ cười của Tống Vy càng thêm đậm hơn. Cà người Tống Huyền hơn run lên, trong lòng không kìm được suy nghĩ muốn chạy trốn.

Nhưng thực tế là cô ta không còn cơ hội này nữa, vị bộ trưởng trên sân khấu đã lên tiếng, tuyên bố câu hỏi đề thi: “Đề thi của trận chung kết lần này là nhìn vật thiết kế, mời mọi người cùng nhìn lên màn hình lớn”.

Mọi người cùng nhìn lên màn hình lớn.

Trên màn hình lớn là món đồ trang sức làm bằng hồng ngọc, có giá không rẻ chút nào.

Món đồ trang sức đó cả về khía cạnh thiết kế lẫn tay nghề chế tạo đều phải nói là rất tỉ mỉ, cầu kỳ, khiến người khác vô cùng kinh ngạc. Màn hình livestream lập tức bùng nổ, tất cả đều là những lời khen ngợi dành cho món đồ trang sức này.

Chỉ có Tống Vy là vẫn có vẻ bình tĩnh, cô nhìn món đồ trang sức đó, không khỏi nghĩ đến “Trái tim của lửa” mà Đường Hạo Tuấn đã tặng cô. Phong

cách thiết kế của “Trái tim của lửa” không hề thua kém với chiếc dây chuyền trong bộ trang sức này, thậm chí viên hồng ngọc chính còn thuần khiết hơn.

Lâm Giai Nhi vừa tỉnh lại được một lúc cũng đang ngồi xem livestream. Nhìn thấy món trang sức trong buổi phát trực tiếp, hai mắt sáng lên, vội vàng đưa điện thoại đến trước mặt Đường Hạo Tuấn đang xử lý công việc: “Hạo Tuấn, cậu nhìn xem món trang sức này có đẹp không?”

Đường Hạo Tuần liếc mắt nhìn lên: “Cậu thích sao?

Lâm Giai Nhi gật đầu: “Thích, nhưng tôi càng thích “Trái tim của lửa” hơn” Nghe thấy bốn chữ Trái tim của lửa, ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng dao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.