Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 280: Chương 280: Mà bản thiết kế bên trái chính là của Tống Vy




Đồng thời trong lòng Tống Huyền cũng cảm thấy sợ hãi, phân hội trưởng nói cô ta giở trò xấu xa trong thiết kế, không lẽ là đã biết được chuyện gì rồi sao?

“Được rồi nhà thiết kế Tống, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, cô mau ngồi xuống chỗ của mình đi.” Ở trên sân khấu, phân hội trưởng lại nói một lần nữa.

“Vâng.” Tống Vy đáp lại một tiếng, đi về vị trí lúc sáng của mình.

Sắc mặt phân hội trưởng trở nên tốt hơn rất nhiều: “Nếu mọi người đều đã đến đủ, vậy thì chúng tôi sẽ công bố kết quả cuộc thi sáng nay. Người đứng thứ tư là Lý Na, đứng thứ ba là Chu Sinh, đứng thứ hai là Tống Huyền.”

Nghe thấy tên của mình, Tống Huyền ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt ngơ ngác không thể tin được: “Vì sao tôi lại đứng thứ hai!”

Cô ta đứng thứ hai, vậy thì người đứng thứ nhất sẽ là Tống Vy, cô ta không thể chấp nhận điều này.

Thiết kế của cô ta đã kết hợp nhiều yếu tố thiết kế của mấy nhà thiết kế khác nhau, làm sao cô ta có thể thua Tống Vy được.

Đến cả Tống Vy cũng cảm thấy bất ngờ.

Bởi vì từ khi tham gia cuộc thi đến nay, những gì Tống Huyền sao chép đều là những thiết kế cao cấp, vậy nên cô mới luôn đứng vị trí thứ hai.

Cô cũng tưởng rằng lần này cũng như vậy, nhưng không ngờ kết quả lại nằm ngoài suy nghĩ của cô.

“Sao vậy, cô không hài lòng với ban giám khảo chúng tôi cùng những khán giả đã bỏ phiếu trong lúc livestream sao?” Phân hội trưởng khó chịu nhìn Tống Huyền.

Tống Huyền siết chặt nắm tay: “Không phải vậy, chỉ là tôi rất tự tin vào thiết kế của mình, mấy vòng thi trước tôi đều thắng Tống Vy. Lần này tôi không cho rằng mình thua cô ta, vậy nên tôi hy vọng phân hội trưởng có thể cùng đưa thiết kế của chúng tôi ra, tôi muốn biết là mình thua ở đâu.”

“Nếu cô đã nói như vậy thì tôi sẽ cho cô toại nguyện.” Phân hội trưởng cười lạnh một tiếng, để thư ký Vương ở bên cạnh làm theo những gì cô ta nói.

Ngay sau đó, hai bản thiết kế đã xuất hiện trên màn hình lớn.

Mọi người cùng nhìn qua đó, sau khi nhìn xong, ai cũng cho rằng bản thiết kế bên trái đẹp hơn so với bản thiết kế bên phải.

Mà bản thiết kế bên trái chính là của Tống Vy.

Tống Vy nhìn bản thiết kế của Tống Huyền rồi không khỏi nhướng mày, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao lần này Tống Huyền lại thua.

Mà Tống Huyền cũng nhìn ra được điều này, khuôn mặt cô ta nhăn nhúm lại.

Phân hội trưởng lấy ra một que chỉ, chỉ vào bản thiết kế của cô ta: “Nói thật, bản thiết kế của cô đúng là rất tốt, nhưng không giống như một chỉnh thể. Thiết kế của những chi tiết như tay áo, ống quần và cổ áo hoàn toàn thuộc những phong cách khác nhau, nhưng lại bị chắp vá lung tung lại. Chúng tôi để cho cô đứng thứ hai là do những phần thiết kế này rất xuất sắc, nếu không cô còn không thể đạt được vị trí thứ hai nữa.”

Tống Huyền mấp máy môi, mặc dù rất tức giận trước những lời đánh giá này, nhưng lại không có gì để phản bác.

Bởi vì những gì phân hội trưởng nói là sự thật.

Khi nhìn riêng thiết kế của mình, cô ta không hề có cảm giác cố tình lấy đông nhét tây. Nhưng khi so sánh với Tống Vy thì cảm giác này trở nên rất rõ ràng.

Thấy Tống Huyền siết chặt tay không nói được gì, phân hội trưởng lạnh lùng hỏi một câu: “Hiện giờ cô còn ý kiến gì với việc mình đứng thứ hai không?”

Tống Huyền cúi đầu: “Không có.”

Phân hội trưởng không thèm để ý đến cô ta nữa, ông ta không nhìn nữa, tiếp tục tổng kết vòng thi lần này.

Tống Vy nhìn khuôn mặt hậm hực khó chịu của Tống Huyền, châm chọc một câu: “Xem ra lần này cô sao chép cũng không đến nơi đến chốn lắm, nếu không cũng không bị mất mặt như vậy!”

Tống Huyền quay đầu lại, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng thâm hiểm: “Cô đừng có đắc ý, cho dù tôi không chép trúng thì tôi cũng đứng thứ hai, lọt vào vòng chung kết. Vào đến vòng chung kết tôi nhất định không cho cô thắng nữa đâu, người được chọn đi thi quốc tế chỉ có thể là tôi.”

“Vậy tôi e rằng phải khiến cô thất vọng rồi, trận chung kết cô không thắng nổi đâu, suất dự thi quốc tế cũng không thuộc về cô đâu.” Tống Huyền kích đểu như vậy nhưng Tống Vy vẫn cười điềm nhiên.

Tống Huyền nhìn thấy nụ cười đó của cô, cảm thấy vô cùng ngứa mắt, muốn giơ tay xé nát mặt cô ra: “Chùng ta cứ chờ đấy rồi xem, trận chung kết ngày mai…”

“E rằng không cần đợi đến ngày mai, một lát nữa chúng ta có thể đấu trận cuối luôn rồi.” Tống Vy xua tay, cắt ngang lời cô ta.

Tống Huyền nghe Tống Vy nói vậy, trong lòng bỗng dưng nấc lên một tiếng, tự nhiên cảm thấy một dự cảm không lành. Sắc mặt cô ta không được tốt lắm: “Ý cô là gì?”

“Tôi có ý gì, cô cũng sẽ mau chóng được biết thôi.” Tống Vy cười mỉm, cô không trả lời, chỉ nhìn lên phía sân khấu.

Phân hội trưởng ở trên sân khấu đã nói xong phần tổng kết, gập tờ giấy trong tay mình lại.

Khi mọi người tưởng rằng phân hội trưởng sẽ tuyên bố vòng thi này sẽ kết thúc ở đây thì bỗng dưng ông ta cầm mic lên rồi nói: “Thưa quý vị, có một việc xảy ra đột xuất, hiện giờ tôi xin thông báo đến mọi người. Thời gian thi trận chung kết ban đầu theo quy định của chúng ta là hai giờ chiều mai nhưng bên phía Tổng hiệp hội quyết định tổ chức vòng chung kết sớm hơn một chút, thay đổi thành sẽ tổ chức ngay bây giờ.”

“Cái gì?” Mặt Tống Huyền biến sắc.

Tống Vy đưa tay ra: “Cô xem, tôi đã nói là không cần chờ đến ngày mai mà.”

“Vì sao cô lại biết buổi thi chung kết sẽ diễn ra sớm hơn?” Tống Huyền nheo mắt hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.