Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 291: Chương 291: Sẽ bị gạch tên khỏi cuộc thi!”




“Mấy người… Mấy người…” Tống Huyền cả người run rẩy, tức điên lên. Cô ta chống tay lên bàn, tay nổi cả gân xanh.

Một lúc sau, cô ta chợt hiểu ra gì đó, đột nhiên phá lên cười, trong tiếng cười tràn đầy châm chọc và oán hận: “Tôi hiểu rồi, hai người đã bắt tay với nhau để hại tôi. Tôi nói mà, trên thế giới này làm gì có miếng bánh nào rơi từ trên trời xuống chứ. Chủ thuê của mấy người đúng là tính toán giỏi quá đi mất!”

“Chủ thuê là có ý gì?” Phân hội trưởng nhíu mày, nghi ngờ.

Còn Tống Vy thì lại không có phản ứng gì, trong mắt còn hiện lên vẻ quả nhiên là thế.

Cô hiểu rõ Tống Huyền nên nhìn một cái đã biết Tống Huyền không nói dối. Đúng là người phụ nữ này và phóng viên kia không phải bị Tống Huyền mua chuộc, mà là nghe theo lời của người khác đến giúp Tống Huyền.

Nếu như hai người này không bị phát hiện ra thì không sao, nhưng chỉ cần bị phát hiện thì hai người sẽ lập tức tạt hết nước bẩn lên người Tống Huyền, để Tống Huyền gánh tội, mục đích để che giấu cho người thực sự đã thuê bọn họ. . Ngôn Tình Hài

“Hai người này nghe lời chủ thuê của bọn họ, lợi dụng tôi để chèn ép Tống Vy. Nếu thành công thì hai bên đều có lợi, nhưng nếu thất bại thì chỉ mình tôi gặp họa. Buồn cười ở chỗ ban đầu tôi lại không nghĩ đến điều này, chỉ nghe thấy có thể chèn ép được Tống Vy là đã vui vẻ mà nhảy vào!” Tống Huyền nhìn chằm chằm vào người phụ nữ và phóng viên kia, trả lời đầy tự giễu.

Mọi người đang ngồi đây và cả những người đang xem livestream lại được phen bất ngờ.

Bọn họ không ngờ rằng, một chuyện sao chép nho nhỏ lại ẩn chứa nhiều âm mưu như vậy. Đúng là một vở kịch lớn mà.

“Có đúng là mấy người không bị Tống Huyền mua chuộc mà bị người khác thuê để chèn ép nhà thiết kế Tống không?” Phân hội trưởng tức giận hỏi người phụ nữ và phóng viên.

Người phụ nữ và phóng viên liếc nhìn nhau, nhanh chóng phủ nhận: “Không phải, không phải mà. Sau lưng chúng tôi không có ai cả, là Tống Huyền mua chuộc chúng tôi thật mà.”

Khi nói những lời này, ánh mắt hai người cùng thoáng hiện vẻ kiêng kỵ.

Tống Vy nhìn thấy được, lông mày thanh tú nhíu lại, chợt hiểu ra.

Có vẻ hai người này có nhược điểm, bị người sau lưng kia nắm thóp nên mới kiên quyết không khai ra người mua chuộc. Nếu đã như vậy rồi thì không cần hỏi nữa, có hỏi họ cũng sẽ không nói ra.

Nhưng người sau lưng bọn họ đã lợi dụng Tống Huyền để chèn ép cô, rõ ràng là có thù oán với cô. Nói không chừng, người kia chính là hung thủ đã cắt hết vải trong phòng làm việc của các cô và thiêu hủy kho hàng.

“Thôi được rồi mà, phân hội trưởng, họ đã nói là không thì cứ cho là không đi, đừng hỏi nữa.” Tống Vy ngăn phân hội trưởng lại.

Tống Huyền không chịu từ bỏ, hai mắt trợn trừng nhìn cô, như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Sao lại không hỏi nữa, tôi phải hỏi cho ra nhẽ, tôi không thể để bọn họ đổ oan cho tôi được.”

“Bọn họ đổ oan cho cô sao?” Tống Vy lạnh lùng ngước lên nhìn Tống Huyền: “Việc bọn họ đưa thiết kế cho cô để cô sao chép chẳng lẽ không phải là sự thật sao? Chuyện cô và bọn họ cùng một giuộc không phải là sự thật chắc?”

“Chuyện này khác, bọn họ…”

“Có gì mà khác?” Tống Vy ngắt lời cô ta: “Bất kể là họ nghe ai đi chăng nữa, tôi chỉ biết người bị hại là tôi. Mà cô, Tống Huyền cũng chính là người đã nhận sự trợ giúp từ họ, là người sao chép thiết kế của tôi.”

Nếu không hỏi ra được người đứng sau lưng của hai người kia, vậy cứ để cho Tống Huyền gánh hết tội đi.

Dù sao thì cũng phải có người gánh tội chứ, không phải sao?

Nghĩ vậy, Tống Vy đi đến cạnh phân hội trưởng, nói nhỏ với ông ta mấy câu.

Phân hội trưởng gật đầu, vẫy tay bảo thư ký Vương dẫn người phụ nữ và phóng viên đi trước, trông chừng họ, sau đó cầm micro lên tuyên bố: “Được rồi, sự thật của vụ việc sao chép tác phẩm trong vòng chung kết này đã được phơi bày. Vậy giờ tôi sẽ công bố, người giành giải quán quân trong cuộc thi này là Tống Vy, còn Tống Huyền… sẽ bị gạch tên khỏi cuộc thi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.