Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 290: Chương 290: Cô ta làm vậy bao giờ chứ?




Nhìn dáng vẻ chột dạ, hoảng loạn của cô ta, sao còn có thể không biết cô ta thực sự là kẻ sao chép ý tưởng chứ.

“Xem ra cô Tống quen cô gái này nhỉ.” Tống Vy khẽ nhếch bờ môi đỏ mọng, cất lời châm chọc, trong hội trường rộng lớn, giọng nói trở nên rõ ràng tới bất ngờ.

Sao Tống Huyền có thể thừa nhận được, liên tục lắc đầu phủ nhận: “Tôi.. tôi không quen, ai quen cô ta chứ?”

“Ồ? Thực sự không quen sao? Nhưng tôi nhìn ánh mắt cô ta nhìn cô Tống, rõ ràng là quen biết cô mà.” Tống Vy lạnh lùng cong môi, nói nhẹ bẫng.

Phân hội trưởng trên bục cũng phối hợp với lời nói của cô, nghiêm nghị nhìn người phụ nữ bị thư ký Vương túm lấy: “Cô nói đi, cô có quen Tống Huyền không?”

Lúc này người phụ nữ vô cùng sợ hãi, sắp khóc tới nơi rồi, gật đầu liên tục: “Quen, cô ấy chính là người mà tôi đưa bản thiết kế.”

“Cô nói bậy, cô đưa bản thiết kế cho tôi lúc nào?” Tống Huyền kinh hãi, chỉ vào cô ta quát tháo.

Người phụ nữ nhìn Tống Huyền: “Nửa tiếng đồng hồ trước, trong nhà vệ sinh, tôi đưa ảnh chụp màn hình bản thiết kế của nhà thiết kế Tống đã được in ra cho cô. Khi đó tác phẩm của nhà thiết kế Tống vẫn chưa được tô màu, cô nhìn xong còn nói là rất tốt, có thể đổi màu khác.”

“Cô nói vớ vẩn!” Gương mặt Tống Huyền nhăn nhó, vẫn không chịu thừa nhận. Nhưng ai cũng nhìn ra được lúc này cô ta cũng chỉ là đến chết vẫn còn mạnh miệng mà thôi.

Tống Vy cũng lười để ý tới Tống Huyền, đi lên trên bục tới trước mặt người phụ nữ, bóp lấy cằm cô ta, lạnh lùng hỏi: “Vì sao cô lại giúp cô ta?”

Người phụ nữ tránh mắt đi, không trả lời.

Tống Vy nheo mắt lại, tay nắm chặt lại, hỏi tiếp: “Trả lời tôi, tại sao lại giúp cô ta!”

“Tôi… Tôi cũng không muốn, tại cô ta uy hiếp tôi!” Người phụ nữ kia như liều mạng, mắt nhắm nghiền lại, lớn tiếng trả lời.

Tống Huyền không để ý đến cái chân bị gãy của mình, chống bàn đứng dậy, hổn hển hét to: “Tầm bậy, tôi uy hiếp cô lúc nào chứ? Trước khi cô đưa bản thảo thiết kế cho tôi, tôi còn chẳng biết cô là ai!”

Cô ta thà nhận mình đã sao chép của Tống Vy còn hơn là đi gánh cái nồi trên lưng.

“Cô ta nói thật không, cô ta không quen biết cô thật sao?” Tống Vy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.

Người phụ nữ lắc đầu lia lịa: “Đúng vậy, trước đó chúng tôi không quen biết nhau. Nhưng trước cuộc thi, cô ta đã tìm tôi, đưa cho tôi một khoản tiền để tôi để ý đến buổi livestream của nhà thiết kế Tống, chờ nhà thiết kế Tống vẽ xong thì chụp màn hình lại, sau đó chờ cô ta trong nhà vệ sinh.”

“Tôi không làm vậy!” Tống Huyền tức không làm gì được, thở hổn hển.

Cô ta làm vậy bao giờ chứ?

Không phải người phụ nữ này tự đến tìm cô ta sao?

Tống Vy liếc nhìn Tống Huyền, rồi lại nhìn sang người phụ nữ, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.

Mấy giây sau, cô ngẩng đầu lên rồi lại hỏi: “Nếu Tống Huyền bảo cô chờ cô ta ở nhà vệ sinh, vậy sao cô ta biết lúc nào nên đến nhà vệ sinh chứ?”

Người phụ nữ vươn tay ra về hàng phóng viên dưới phòng họp, chỉ vào một người trong đó: “Là anh ta, anh ta cũng đang xem livestream, chờ nhà thiết kế Tống cô vẽ xong, anh ta liền cố tình đi ngang qua Tống Huyền, sau đó truyền mẩu giấy nhỏ cho cô ta, bảo cô ta có thể đến nhà vệ sinh tìm tôi.”

“Hóa ra là như vậy!” Tống Vy gật đầu, ánh mắt liếc sang như muốn ăn thịt Tống Huyền, rồi lại nhìn về phía phân hội trưởng.

Phân hội trưởng yêu cầu thư ký Vương gọi phóng viên đến.

Phóng viên kia hình như đã biết trước mình sẽ bị khai ra, vì vậy cũng không thèm giãy giụa, trực tiếp bị đưa đến.

“Cậu cũng bị cô ta mua chuộc à?” Phân hội trưởng chỉ sang Tống Huyền, hỏi phóng viên kia.

Phóng viên nhìn Tống Huyền, gật đầu lia lịa: “Vâng… Đúng thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.