Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 289: Chương 289: Vì sao người phụ nữ này lại bị bắt?




“Là vậy à.” Lâm Giai Nhi mỉm cười như thể yên tâm.

Đường Hạo Tuấn không nhìn cô ta nữa, gọi một cuộc điện thoại cho phân hội trưởng hiệp hội thiết kế, bảo phân hội trưởng xem toàn bộ camera khắp tòa nhà, xác định đúng quãng thời gian Tống Huyền vào nhà vệ sinh, cũng như những người đã vào nhà vệ sinh.

Chỉ cần xác định được đúng những người trong khoảng thời gian đó, là có thể tra ra chứng cứ Tống Huyền sao chép ý tưởng.

Phân hội trưởng cũng biết tình hình ở hiện trường cuộc thi, nghe thấy Đường Hạo Tuấn nói như vậy, đương nhiên là đồng ý ngay, vội vàng bảo thư ký Vương làm theo.

Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, sắc mặt tươi tỉnh hơn, tiếp tục cầm điện thoại của Lâm Giai Nhi xem livestream.

Lâm Giai Nhi vẫn âm thầm quan sát anh, nhìn thấy dáng vẻ bày mưu tính kế này của anh, liền biết lần này Tống Huyền xong đời rồi, trong lòng không nhịn được chửi Tống Huyền tới chết.

Đúng là đồ vô dụng!

Cô ta đã giúp Tống Huyền sắp xếp tốt như vậy rồi, vốn tưởng rằng Tống Huyền có thể nhân cơ hội này đạp Tống Vy xuống, không ngờ rằng Tống Huyền lại vô dụng như vậy, chút chuyện nhỏ đấy mà cũng không làm được!

Tại hiện trường cuộc thi, vấn đề giữa Tống Vy và Tống Huyền rốt cuộc là ai sao chép ai đã trở nên rất lớn, thậm chí còn lên cả hotsearch. Thoáng một cái đã có thêm rất nhiều khán giả vào kênh livestream, cứ như vậy thì chắc chắn sẽ không tốt cho danh tiếng của hiệp hội.

“Hai cô còn chưa quyết định ra người sao chép ý tưởng là ai sao?” Bộ trưởng mất kiên nhẫn gõ bục phát biểu, giọng nói càng nghiêm nghị lạnh lùng hơn.

Tống Vy nhìn Tống Huyền một cái, thấy cô ta đắc ý như vậy, một bộ cây ngay không sợ chết đứng, siết chặt tay lại.

Nếu như đã không có chứng cứ, chứng minh thiết kế lần này của Tống Huyền là sao chép, vậy cô sẽ công bố luôn chứng cứ trước đây Tống Huyền sao chép vậy.

Tin rằng chỉ cần công bố những thứ này ra, chân tướng lần này có lẽ cũng sẽ rõ ràng.

Hít sâu một hơi, Tống Vy chuẩn bị giơ tay lên nói, nhưng rồi phân hội trưởng đột nhiên đi vào, đi tới bên cạnh bộ trưởng, nói gì đó với ông ta, bộ trưởng nhướn mày lên, sau đó nhường lại bục phát biểu.

Sau khi phân hội trưởng đứng lên bục phát biểu, quét mắt nhìn một lượt tất cả khán giả dưới khán đài, cất lời nói: “Về tác phẩm trận chung kết, rốt cuộc trong hai nhà thiết kế này ai là người sao chép ý tưởng, tôi tin rằng tất cả mọi người đều muốn biết. Vậy bây giờ tôi sẽ nói đáp án cho mọi người, người sao chép ý tưởng là... Tống Huyền!”

Ông ta chỉ về phía Tống Huyền.

Đồng tử Tống Huyền co rút lại nhỏ như đầu kim, vẻ đắc ý trên mặt cũng không giữ nổi nữa mà trở nên cương cứng, cất giọng ngoa ngoắt chất vấn: “Phân hội trưởng, ông dựa vào đâu mà nói tôi mới là người sao chép ý tưởng!”

“Dựa vào đâu à, dựa vào việc tôi có chứng cứ!” Phân hội trưởng cười khẩy, trả lời cô ta.

Đôi mắt Tống Vy sáng lên: “Phân hội trưởng, ông có chứng cứ thật sao?”

“Đương nhiên!” Phân hội trưởng gật đầu, sau đó vỗ tay.

Thư ký Vương túm một người phụ nữ đang rúm ró đi vào.

Nhìn thấy người phụ nữ kia, sắc mặt Tống Huyền bỗng trắng bệch, máu trong người trở nên lạnh lẽo.

Sao... sao lại như vậy!

Vì sao người phụ nữ này lại bị bắt?

Phản ứng của Tống Huyền quá rõ ràng, hoàn toàn không có chút che giấu nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.